Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 470 - Sủi cảo và bánh trôi 20




Bạch Nhất Nặc làm hai mươi viên, vừa vặn dùng hết tất cả nguyên liệu, sau đó bỏ những viên thịt lên nồi hấp. Cô lấy một cái khay trước, trải một phiến xà lách ở bên trên, sau đó bày biện thịt viên đã hấp xong lên trên xà lách một cách chỉnh tề.
Thịt viên nấu xong vừa nhỏ vừa tròn, trắng nõn như ngọc, phối với xà lách tươi mới ướt át, nhìn qua vô cùng đẹp mắt.
Tính cách Bạch Nhất Nặc nhã nhặn, trong lòng đặt tên cho món ăn này, là phỉ thúy bạch ngọc.
Đúng lúc này, Trương Mộng Mộng đi tới trước phòng bếp mở hé, lịch sự hỏi: "Tôi có thể mua sủi cảo ở chỗ này không?”
"Để tôi lấy cho cô.”
Bạch Nhất Nặc đi tới trước tủ lạnh, mở tủ lạnh ra, lại phát hiện bên trong không còn sủi cảo.
Bạch Nhất Nặc lấy làm lạ, cố biết rõ số lượng của chỗ sủi cảo này, vì sao lại hết mất rồi.
Kỷ Tử Hoài giải thích: "Vừa nãy lúc không có cô, tôi đã lấy một túi cho khách rồi.”
"Được.” Bạch Nhất Nặc thẳng người, sau đó ngoảnh lại nhìn về phía Trương Mộng Mộng: "Cô theo tôi ra sân sau lấy một chút đi.”
Bây giờ có bốn người ở sân sau, còn có một căn phòng trống. Bạch Nhất Nặc để rất nhiều tủ lạnh ở gian phòng kia, dùng để dự trữ đồ ăn. Tủ lạnh nơi đó lớn hơn cái ở phòng bếp rất nhiều, bên trong có sủi cảo Bạch Nhất Nặc làm xong.
Lúc đầu Trương Mộng Mộng tưởng là hết rồi, có phần chán nản, không ngờ còn có sủi cảo, lập tức vui mừng.
Bạch Nhất Nặc bưng phần thịt viên đi ra khỏi phòng bếp.
Sau khi Trương Mộng Mộng nhìn thấy phần "phỉ thúy bạch ngọc" này thì con mắt không mở ra được. Xà lách tươi mới ướt át, cực kỳ giống phỉ thúy, thịt viên vừa nhỏ vừa tròn, trắng nõn như ngọc, bày biện với nhau chỉnh tề, trơn bóng giống như mã não.
Trương Mộng Mộng mang theo dụng cụ phát sóng trực tiếp, chú ý không quay mặt của Bạch Nhất Nặc nhưng lại quay phải phần đồ ăn này, bình luận tức thì nhiều lên.
[Thịt viên này thật đáng yêu, tôi mê rồi, chắc mùi vị sẽ rất ngon.]
[Tuy là nguyên liệu rất ít thế nhưng bày biện đẹp, tràn đầy ý thơ đơn giản. Nếu như bà chủ nói phần đồ ăn này bán hơn trăm tôi cũng tin.]
Trong lòng Trương Mộng Mộng cực kì vui vẻ, có phải là cô ấy đã gặp phải món ăn mới bà chủ làm không? Cô ấy đúng là một vị khách nhỏ may mắn.
Trương Mộng Mộng không nhịn được mà nói: "Bà chủ, đây là món ăn mới sắp lên trong tiệm ư? Người gặp có phần, tôi cũng muốn mua.”
Ai ngờ Bạch Nhất Nặc lắc đầu nói: "Không phải.”
"Thế đây là đồ ăn cô làm cho người trong tiệm các cô ư?”
"Không phải.”
Trương Mộng Mộng khó hiểu, không phải cho khách ăn cũng không phải cho chính bọn họ ăn, thì là cho ai ăn chứ?
[Cho tôi ăn, soàn soạt soàn soạt.]
[Ôi, xem ra không lừa được mọi người rồi, thật ra tôi chính là cô em gái thất lạc nhiều năm của bà chủ, phần đồ ăn này là chị ấy làm cho tôi ăn đấy.]
[Tôi là anh trai bà chị, ăn phần thịt viên này không quá phận chứ? Chẳng qua là loại khác cha khác mẹ thôi.]
Rất nhanh Trương Mộng Mộng đã không còn nghi hoặc phần đồ ăn này là cho ai ăn nữa, bởi vì sau khi Bạch Nhất Nặc đẩy cửa sân sau ra liền đi tới bên cạnh cây hoa quế.
Bên cạnh cây hoa quế có một con chó nhỏ, con chó nhỏ kia trắng như tuyết, giống như món đồ chơi bằng lông, con mắt đẹp như trân châu đen. Nó dùng đôi mắt ướt nhẹp nhìn cây nắp ấm trong vườn hoa, sau khi nhìn một lúc lâu thì không nhịn được dùng móng vuốt gảy cây nắp ấm hai cái. Cây nắp ấm bị đẩy đổ, lung la lung lay, cực kì thảm.
[Con chó nhỏ đáng yêu quá, muốn trộm.]
[Đại đội trộm chó (1/100)]
[Thì ra bà chủ nuôi một con Samoyed màu trắng, tiệm cơm Bạch Ký với chó trắng, rất có cảm giác cp.]
Lúc này, Samoyed nghe thấy âm thanh truyền tới từ phía sau liền vội vàng ngoảnh lại, chạy đến bên cạnh Bạch Nhất Nặc, ngồi phịch xuống, dáng vẻ an phận thủ thường.
Bạch Nhất Nặc cúi đầu nhìn nó: "Không phải tao đã bảo mày không được phá hoa cỏ ư?”
Samoyed kêu ẳng ẳng hai tiếng, dường như đang nói "không phải tôi, tôi không có, tôi chỉ cọ chúng nó thôi.”
Bạch Nhất Nặc giả bộ tức giận: "Bị tao bắt được rồi.”
Samoyed nhìn thấy biểu cảm của Bạch Nhất Nặc, tai cụp xuống, phát ra tiếng ẳng ẳng, dường như đang nói "... Tôi biết lỗi rồi.”
Trương Mộng Mộng nhìn vẻ mặt con Samoyed này, vô cùng khiếp sợ, cảm giác mình gặp ma rồi. Con Samoyed này thành tinh rồi à, vẻ mặt và động tác giống như con người vậy.
Điều làm Trương Mộng Mộng càng thêm kinh hãi là cô ấy mở to mắt nhìn Bạch Nhất Nặc bỏ đồ ăn trong tay xuống trước mặt Samoyed.
Bạch Nhất Nặc cười một tiếng: "Nhận sai là được, đây là đồ làm cho mày đấy.”
Samoyed nhìn thấy thịt viên nhỏ trước mặt thì đứng phắt dậy, đuôi vẫy như cái quạt, toàn thân đầy vui sướng.
"Nhân lúc nóng thì ăn đi.”
Sau khi Samoyed nghe Bạch Nhất Nặc nói, lập tức cúi đầu ăn một viên thịt nhỏ, ăn trông cực kì ngon, Trương Mộng Mộng trông thấy cũng đói theo.
Trương Mộng Mộng rơi vào mờ mịt: "Bà chủ, phần đồ ăn này là làm cho chó ăn ư?”
"Đúng vậy.” Bạch Nhất Nặc cười nói: "Lúc chúng tôi ăn bánh trôi, nó thường thấy bánh trôi, mắt không đảo lấy một cái, nhưng nó không thể ăn bánh trôi cho nên tôi bèn làm thịt viên tương tự bánh trôi cho nó.”
Trương Mộng Mộng: "...”
Khán giả: "...”
[Bây giờ một con chó cũng được ăn ngon như vậy!? Mì ăn liền trong tay tôi bỗng nhiên không còn ngon nữa.]
[Thành đoàn trộm chó × thành đoàn trộm đồ ăn!]
[Ba phút đồng hồ, tôi muốn biến thành con chó kia.]

Bạn cần đăng nhập để bình luận