Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 471 - Sủi cảo và bánh trôi 21




Bạch Nhất Nặc nhẫn nại nấu cơm cho chó, đầu tiên là Quý Dư Trì đưa cho... thật sự quá nhiều, thứ hai là bởi vì con chó này rất biết điều.
Quý Dư Trì không đặt tên cho nó. Nó tới tiệm cơm Bạch Ký thời gian dài như vậy, tất cả mọi người chỉ có thể gọi nó là chó con. Sau khi Bạch Nhất Nặc kiến nghị, Quý Dư Trì suy nghĩ một chút nói: “Tôi không nghĩ ra cái tên nào hay cả, cứ gọi nó Tiểu Tát đi.”
Tên rõ ràng lấy từ giống của nó, chữ thứ nhất trong Samoyed. Có phần qua lao, cũng có phần phù hợp.
Sau khi con Samoyed tên Tiểu Tát này ăn đồ Bạch Nhất Nặc làm liền dính lấy Bạch Nhất Nặc.
Có lúc Bạch Nhất Nặc sẽ đến cửa hàng và siêu thị bên cạnh mua vài món đồ, lại từ sân sau trở về tiệm cơm Bạch Ký.
Bởi vì con chó con còn quá nhỏ, họ sợ làm mất nó, lúc ra ngoài đều sẽ khóa cửa sắt của sân sau lại.
Lần nào lúc trở lại, cô cũng đều có thể nhìn xuyên qua cửa sắt chạm rỗng, thấy sân sau có một nhím lông nhỏ màu trắng. Nó ngoan ngoãn ngồi ở phía sau cửa sắt, ánh mắt không ngừng nhìn ra phía ngoài cửa.
Sau khi cô mở cửa sân ra, nhúm lông nhỏ liền quay bên chân cô, cảm giác hưng phấn tràn đầy trong âm thanh, trong đôi mắt ướt nhẹp ngập ước ao, không ngừng kêu gâu gâu.
Dường như đang nói: “Chị đi săn về rồi!”
Samoyed chờ mong Bạch Nhất Nặc trở về không phải bởi vì nghĩ Bạch Nhất Nặc mang thức ăn cho nó. Suy cho cùng thì số lần Bạch Nhất Nặc nấu cơm cho Samoyed không nhiều. Có lẽ là hiệu ứng chim non khiến con chó này sinh ra tình cảm quyến luyến với cô.
Buổi tối một ngày trước, vì nghĩ lầu hai cần tăng thêm đồ trang trí, cộng thêm những người khác đều bận bịu, Bạch Nhất Nặc bèn một mình đến chợ hoa, chim, cá, sâu gần đó, định đi một vài bồn hoa.
Bởi vì cô thích theo đuổi cực hạn, không chọn được đồ vật ưa thích là không muốn dừng tay, ước chừng chọn đến mười một giờ khuya, đó là lần cô trở về trễ nhất.
May mà lúc này cũng là lúc chợ đêm náo nhiệt nhất cho nên đèn đuốc sáng trưng, dòng người cuồn cuộn, không khiến người về muộn cảm thấy sợ.
Lúc Bạch Nhất Nặc đến gần sân sau, cảm thấy có lẽ Samoyed sẽ không chờ ở ngoài cửa. Dựa theo thói quen sinh hoạt nghỉ ngơi trước kia, có lẽ nó đã ngủ ở căn phòng của Quý Dư Trì rồi.
Ai ngờ lúc cô đến gần cửa sắt, phát hiện bên trong cánh cửa có một bóng dáng quen thuộc. Một con chó nhỏ toàn thân đầy lông trắng đang víu lấy cửa sắt chạm rỗng nhìn ra phía ngoài.
Ban đầu con chó nhỏ màu trắng cụp tai, nhìn qua vô cùng uể oải. Sau khi trông thấy cô, ánh mắt của nó lập tức vụt sáng, đuôi vẫy nhanh như quạt, toàn thân tràn ngập vẻ vui mừng: “Gâu gâu gâu.”
Dường như đang nói: “Vì sao chị đi săn đến lúc muộn như vậy? Em còn tưởng chị đã xảy ra chuyện gì.”
Khi Bạch Nhất Nặc nhìn thấy con chó nhỏ thì có phần bất ngờ. Cô nhanh chóng mở cửa sắt ra, phát hiện Quý Dư Trì cũng ngồi ở bên cạnh cái bàn đá xem điện thoại.
Bạch Nhất Nặc dừng lại, tò mò hỏi: “Sao trễ như thế còn chưa ngủ?”
Cô làm việc và nghỉ ngơi không giống với người bình thường, bởi vì buổi sáng bốn giờ rưỡi đã phải rời giường mua thức ăn cho nên tám chín giờ tối đã đi ngủ rồi, chưa từng có khi nào mười một giờ rồi mà còn chưa vào phòng.
Những người khác bị cô ảnh hưởng, cũng làm xong mọi chuyện trước tám giờ đóng cửa, sau đó rửa mặt lên giường.
Quý Dư Trì nghe thấy cô vào cửa thì thong thả để điện thoại di động xuống, mặt lộ vẻ đành chịu: “Tôi đặt nó ngủ ở ổ chó cạnh giường của tôi nhưng nó cứ làm ầm ĩ, tôi đoán là bởi vì cô chưa trở về, nó không yên tâm.”
Quý Dư Trì vừa dứt lời, con chó Samoyed nhỏ liền đi tới bên cạnh Bạch Nhất Nặc, đặt cằm lên trên giày của Bạch Nhất Nặc, phát ra một tiếng oẳng nhỏ nhẹ, như thể cảm thấy an tâm, con mắt càng ngày càng nhỏ, da mặt cuối cùng khép lại, ngủ ở bên chân của cô.
Bạch Nhất Nặc thấy thế, có phần tức cười, con chó này thích giầy của cô tới cỡ nào chứ? Đây đã là lần thứ hai nó ghé vào giày của cô rồi.
Sau khi Quý Dư Trì nhìn thấy tình huống này bèn nói: “Thật ra sau khi tôi nuôi con chó này đã tìm kiếm một ít tư liệu, trên mạng nói con chó nhỏ ghé vào bên chân cô, chắc là nó thích mùi của cô.”
Quý Dư Trì không thích chó mèo nhưng là một người nghiêm túc có trách nhiệm. Từ sau khi nuôi chó, anh ta đã quyết định phải gánh vác thật tốt trách nhiệm chăm sóc sinh mạng này, thường xuyên tìm kiếm tin tức nuôi chó ở trên mạng. Dần dà cũng coi như là một người biết nuôi chó rồi.
Bạch Nhất Nặc nhìn con chó nhỏ bên chân, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, bỗng hiểu ra vì sao nhiều người thích nuôi chó như vậy. Tuy là chúng nó rất ầm ĩ nhưng là người bạn rất tốt.
Hơn nữa con Samoyed này nom đáng yêu, cũng không quấy, vô cùng nghe lời, lâu ngày đã chiếm được trái tim của tất cả mọi người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận