Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 487 - Hàu tỏi 12




Sau khi Bạch Nhất Nặc chào hỏi bọn họ thì dẫn hai người khác ngồi ở bên cạnh nhà bọn họ.
Con gái nhỏ của Hải Ninh nhìn thấy Bạch Nhất Nặc, không khỏi nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Chị, chị thật xinh đẹp. Tiểu Mỹ xinh nhất nhà trẻ bọn em cũng chẳng xinh bằng chị.”
Bạch Nhất Nặc: “...”
Hải Ninh có phần dở khóc dở cười, đó là hình dung gì vậy.
“Cám ơn em.” Bạch Nhất Nặc cười một tiếng, khí chất thông minh.
Con gái Hải Ninh thấy thế, có phần ngượng ngùng, rúc vào trong lòng mẹ.
Lúc này, cuộc thi của nhóm đầu bếp đầu tiên đã bắt đầu.
Ánh mắt Bạch Nhất Nặc đảo qua lại ở những đầu bếp này, đột nhiên ánh mắt dừng lại, dường như cô cảm thấy trong này có vài người rất quen mắt.
Ví dụ như người đầu bếp hàng thứ nhất dường như từng đến ăn cơm trong tiệm của cô.
Lúc này, Hải Ninh cũng nhìn thấy người đầu bếp đó, thế là nói: “A, đó là đầu bếp Tôn, bếp trưởng của nhà hàng Cua.”
Bạch Nhất Nặc nghe thấy cái tên nhà hàng Cua, có chút ngạc nhiên tại sao đối phương lại đến tiệm của mình ăn, hơn nữa còn rất hiểu về tình hình trong tiệm mình. Trong tích tắc, cô đã hiểu nguyên do. Chắc là lúc đó Tôn Thượng đến để gây chuyện nhưng ăn xong một bữa cơm liền rời đi.
Bởi vì đối phương không gây sự với cô, Bạch Nhất Nặc cũng không có để chuyện này ở trong lòng, rất nhanh đã quên mất anh ta, chuyên tâm xem so tài.
Thi đấu đầu bếp nhiệt liệt ngất trời, nhiệt liệt ngất trời này rất đúng nghĩa, bởi vì rất nhiều người đều đang dùng bếp.
Bạch Nhất Nặc nhìn động tác của Tôn Thượng ở phía trước, sau khi nhìn một hồi, ánh mắt hơi ngừng, đồng tác xử lý lưu loát của anh ta hình như là đang làm mỡ cua.
Mỡ cua chính là biệt danh của gạch cua, là gạch cua chất lượng tốt. Mỡ cua là tiếng địa phương của Giang Nam, ý chỉ mỡ cua chính là gạch không có chút thịt nào, thơm ngào ngạt, hương nồng không thể tả.
Không biết đối phương muốn lấy mỡ cua này làm món gì nữa.
Động tác của Tôn Thượng rất thuần thục, dường như đã từng làm trăm ngàn lần vậy, xử lý gạch cua rất nhanh, sau đó bắt đầu nhào bột.
Bạch Nhất Nặc thấy thế đã hiểu ra. Thì ra đối phương cũng chuẩn bị làm mì gạch cua. Chuyện này cũng không lạ, dù sao đối phương là bếp trưởng của nhà hàng Cua, rất giỏi làm món cua. Mà mì gạch cua chính là món chính nổi tiếng nhất từ cua rồi.
Bạch Nhất Nặc dời mắt đi, nhìn về phía những tuyển thủ khác, phát hiện trong những tuyển thủ này có vài người chuyên nghiệp, động tác không nóng không vội, đồ ăn làm ra không tệ.
Còn có vài người thủ pháp không chuyên nghiệp, luống cuống tay chân, có người làm đổ đồ, có người cắt vào tay, còn có người khiến đồ ăn cháy khét.
Thế nhưng rất ít người không chuyên nghiệp, phần lớn người có thể tới tham gia thi đấu đầu bếp lên ti vi đều có tay nghề.
Trong triển lãm, một vài nhiếp ảnh gia qua lại như thoi đưa, họ giơ camera lên, tiến hành quay chụp cách tuyển thủ đang nấu ăn.
Theo thời gian, nhóm tuyển thủ thi đấu đầu tiên đã nhanh chóng kết thúc. Trong những giám khảo đại chúng này có nhà phê bình ẩm thực chuyên nghiệp, cũng có người không chuyên nghiệp nhưng đều là người thích ăn.
Để công bằng, ban tổ chức phát rất nhiều bảng chấm điểm cho mỗi vị giám khảo đại chúng, trong những bảng chấm điểm này tiến hành lượng hóa chuyện khẩu vị cá nhân này, phân chia đẳng cấp, cho ra điểm tương ức.
Nếu như cảm thấy đồ ăn bình thường tức là sáu mươi điểm, lời bình “Bình thường”. Nếu như cảm thấy khá ngạc nhiên, tức là khoảng bảy mươi điểm, lời bình “có điểm sáng”.
Nếu như cảm thấy rất ngon thì được tám mươi điểm, lời bình: “Rất ngon”. Chín mươi điểm ứng với “Không thể xoi mói.”, một trăm điểm ứng với “món ăn thần tiên”.
Rất nhiều người thấy thức ăn của mình không tệ, ít nhất có thể lấy bảy tám mươi điểm. Thế nhưng sự thực là đều bị đánh giá rất thấp, thậm chí còn rớt xuống dưới sáu mươi.
Một tuyển thủ không nhịn được mà hỏi: “Tôi làm bánh bột mì ngon như vậy, cả nhà chúng tôi đều cảm thấy ngon... Vì sao điểm bình quân chỉ có mười?”
Ban tổ chức chấm điểm cực kì công khai minh bạch, nếu có tuyển thủ bất mãn có thể trực tiếp đưa ra nghi vấn.
Tuyển thủ này không phải đầu bếp chuyên nghiệp, chỉ tính là một người yêu thích nấu nướn, đặc biệt thích làm bánh bột mì.
Một giám khảo đại chúng chấm điểm cho anh ta lắc đầu: “Đầu tiên, bánh bột mì của anh không ngon như vậy, là mùi vị của tiệm bánh bao bên đường, thứ hai chỗ chúng tôi là cuộc thi mang tính chất tuyển chọn, anh muốn cạnh tranh với người khác, người phê bình món ăn không là người nhà của anh mà là những giám khảo đại chúng như chúng tôi.”
“Không phải nói anh không thể làm đồ ăn bình thường trong gia đình, dù sao chúng tôi chỉ xem mùi vị, anh có thể làm đồ ăn bình thường trong gia đình nhưng anh phải so mùi vị của đồ ăn bình thường so với những người xuất sắc hơn mới được. Tuyển thủ được điểm cao khác hoặc là người yêu thích nấu nướng nhiều năm hoặc là đầu bếp chuyên nghiệp, đô ăn vừa có trình độ vừa ngon. Mười điểm này đã có thể được xem là điểm hữu nghị rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận