Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 490 - Hàu tỏi 15




Bạch Nhất Nặc năm nay hai mươi mốt tuổi, nhìn qua cực kì trẻ, giống như mới vừa ra trường vậy. Hơn nữa trong lý lịch cô đưa ra chỉ nói bản thân đến từ tiệm cơm Bạch Ký, chỉ là một quán cơm nhỏ.
Cô có vẻ khá bình thường giữa cuộc thi trăm sao tụ họp, quần hùng tập trung.
Không bằng những đầu bếp chính của khách sạn lớn, chuỗi nhà hàng, cũng không bằng người thừa kế của đầu bếp lớn có gia học uyên thâm.
Tô Mạt Mạt cho rằng bà chủ không chiếm được ống kính cho nên cố ý mang theo dụng cụ chụp hình, muốn cho chụp ảnh cho Bạch Nhất Nặc. Thế nhưng sau khi Tô Mạt Mạt trên khán đài chĩa cameras về phía Bạch Nhất Nặc thì phát hiện sự thật không phải như vậy.
Từ khi Bạch Nhất Nặc nấu ăn, đã có một cameras cố định vây quanh cô.
Đến khi cô làm đồ ăn xong, đưa lên ghế giám khảo, cameras chung quanh cô ngày càng nhiều, như thể sao quanh trăng sáng, là tuyển thủ có nhiều cameras vây quanh nhất.
“Một, hai, ba, bốn.” Tô Mạt Mạt đếm nhiếp ảnh gia chung quanh cô, vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Vãi, bà chủ trâu bò thật.”
Lúc đầu nhiếp ảnh gia không chú ý tới Bạch Nhất Nặc trong đám người, nhưng khi bọn họ quay toàn cảnh thì phát hiện cô bắt mắt nhất. Quay mãi quay mãi, họ phát hiện cameras của mình như có ý thức tự chủ, từ từ nhắm về phía cô.
Một nhiếp ảnh gia vác đại pháo, nhìn ghế giám khảo trước mặt và đồng nghiệp bên cạnh mình thì thầm: “Không biết vì sao rất nghĩ quay cô ấy.”
Đồng nghiệp nói toạc ra chân tướng: “... Có lẽ đây chính là sức mạnh của giá trị nhan sắc đấy.”
Trong ống kính, Bạch Nhất Nặc da trắng xinh đẹp, khí chất thông minh, cực kì bắt mắt. Nhiếp ảnh gia thậm chí còn rối loạn, cảm giác anh ta không quay một người bình thường mà là một minh tinh mới đúng.
Nhiếp ảnh gia thở dài: “Ôi, đây đúng là một thế giới nhìn mặt. Rõ ràng tôi muốn đi quay cháu gái bậc thầy món ăn Quảng Đông trứ danh ở hàng thứ hai, cảm thấy cái này sẽ có điều đáng xem, thế nhưng thật sự không khống chế được tay mình. Nữ tuyển thủ này tuy là tướng mạo xuất chúng nhưng lý lịch chỉ là đến từ một quán cơm nhỏ, không biết mùi vị ra sao, có thể được bao nhiêu điểm. Giám khảo nghiêm khắc như vậy, ngộ nhỡ lát nữa bị giám khảo nói đến khóc thì chẳng phải là có phần xấu hổ ư?”
“Vậy thì thật là thảm. Nếu như thực sự xảy ra tình huống đó thì cắt bỏ đoạn này đi. Dù sao chúng ta cũng không phải cái loại truyền thông bất lương, cố ý chế nhạo người khác.”
“Ừ.”
Sau khi hai người trao đổi, nhóm giám khảo đã động đũa vào mì gạch của. Có vài người trước đó đã ăn quá no, mặc dù hơi động đậy, thế nhưng không hề động đũa. Có vài người trước đó ăn ít hơn, chừa lại một ít bụng, cầm lấy đũa chung đưa về hướng phía mì gạch cua này. Khi mì gạch cua vào miệng, họ ngẩn người, không nhịn được mà nói: “Gạch cua này thật sự quá tươi.”
“Cuối cùng tôi cũng hiểu tươi đến rơi lông mày là có ý gì rồi, tôi chưa từng ăn gạch cua ngon như vậy.”
“Anh nhớ mì gạch cua của nhà hàng Cua lúc trước không, tôi cảm thấy mì này còn ngon hơn so với mì gạch cua lúc trước. Mùi vị của gạch của ngon, mùi vị của mì trứng gà cũng ngon, gạch cua mềm mại, mùi dầu thơm, mì trứng gà mềm mịn, mùi thơm ngát xông vào mũi. Hai thứ này quả là CP tuyệt mỹ!”
Giám khảo chính vốn đã ăn no rồi, không tính động đũa, chuẩn bị để những khác giám khảo nếm. Nhưng khi anh ta nghe thấy lời của mấy người này, trong lòng dâng lên hiếu kỳ, không khỏi buông lỏng cà vạt, quyết định ăn thêm một chút. Anh ta dùng đũa chung gắp hai sợi, trên mì bọc gạch cua vàng óng ánh.
Anh ta chỉ ăn một miếng mì nhỏ đã lập tức cảm giác được chỗ bất phàm của món mì gạch cua này.
Gạch cua khai vị tươi ngon, sợi mì mềm dẻo trơn trượt, khiến khẩu vị của người ta không khỏi tốt lên, cực kì kinh ngạc.
Giám khảo chính ăn xong miếng mì nhỏ này, cảm giác loại hưởng thụ này thật sự quá ngắn ngủi. Anh ta chỉ nghĩ ra một chút mùi vị, chỉ thấy một góc núi băng cũng đã ngon như vậy rồi. Nếu như ăn miếng to, nhìn thấy toàn cảnh núi băng thì sẽ tuyệt vời cỡ nào chứ.
Anh ta không khỏi lại đem nhấc đũa chung, chuẩn bị ăn một ít nữa.
Thế nhưng lúc này, tất cả mọi người đã hoàn hồn lại, nhao nhao đưa đũa về hướng mì gạch cua.
Nguyên liệu Bạch Nhất Nặc chuẩn bị không nhiều lắm cho nên chỉ làm năm tô mì. Bởi vì dưới sân khấu còn có người muốn ăn, thế là cô để lại một tô mì, bưng bốn bát mì khác lên.
Hai nhiếp ảnh gia ở một bên nhìn đến ngây người. Họ nhìn thấy giám khảo ăn đến vòng cuối cùng trên mặt có chút mệt mỏi. Lúc đến vòng cuối cùng, dục vọng thưởng thực của hầu hết giám khảo đã giảm rất nhiều, sau khi nếm một hai miếng liền buông chén đũa xuống, phổ điểm bình quân tuyển thủ lấy được giảm xuống một ít, đây là điều không thể tránh khỏi .
Họ cảm thấy Bạch Nhất Nặc tuổi còn trẻ, lý lịch lại không ưu tú, rút thăm xui xẻo, giám khảo còn nghiêm khắc như thế, đương nhiên sẽ không được đánh giá tốt. Nhưng nhìn dáng vẻ sốt ruột của đám giám khảo này, họ cảm giác suy nghĩ của mình đã lầm to.
Có thể khiến cho những giám khảo nghiêm khắc này biến thành như thế thì mì gạch cua... rốt cuộc ngon cỡ nào chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận