Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 492 - Hàu tỏi 17




Sau khi đối mặt với đồ ăn ngon, mọi người luôn cảm giác bụng lại trống không, thời gian vui sướng thật sự là quá ngắn ngủi.
Một giám khảo trẻ tuổi sờ cái bụng mình, cảm giác chưa thỏa mãn, thậm chí chủ động hỏi Bạch Nhất Nặc: “Mì gạch cua này còn nữa không?”
Nhiếp ảnh gia nghe thấy nhóm giám khảo nói, cảm giác hết sức kinh ngạc, còn có tình huống này?
Những giám khảo này yêu cầu nghiêm khắc, cho dù là trước đầu bếp nhà hàng Cua lia, họ cũng chỉ ăn hơn đồ ăn khác mấy miếng, không hề ăn hết, càng không chủ động hỏi có thể làm thêm một ít sau khi ăn hết.
Mặc dù giám khảo khác không chủ động hỏi, vô cùng dè dặt, nhưng đều nhìn về hướng Bạch Nhất Nặc, ý nghĩa ẩn chứa trong đó không cần nói cũng biết.
“Ngại quá, hết rồi ạ, một phần còn lại là cho bạn của tôi.”
Họ nghe thấy Bạch Nhất Nặc nói xong không khỏi vô cùng tiếc nuối.
Giám khảo chính nhìn nhóm giám khảo khác như đi vào cõi thần tiên, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Nên chấm điểm rồi, mọi người đang làm gì đấy?”
Các giám khảo khác hoàn hồn lại, chưa thỏa mãn lấy bảng chấm điểm của bản thân ra, viết điểm lên phía trên.
Bạch Nhất Nặc không biết họ viết bao nhiêu điểm, thế là nghe theo nhân viên công tác sắp xếp, ngồi bên cạnh kiên trì chờ.
Qua một đoạn thời gian, cô nghe thấy tiếng nhân viên công tác: “Tuyển thủ số 1333, xóa một điểm cao nhất, xóa một điểm thấp nhất, điểm bình quân bạn đạt được là một trăm điểm, chúc mừng bạn.”
Ngữ điệu của nhân viên công tác vô cùng trịnh trọng thế nhưng khó nén kinh ngạc. Sau khi nhiều lần xác nhận nhóm giám khảo chấm điểm công chính, bọn họ mới dám công bố điểm này ra.
Nhân viên công tác nhìn Bạch Nhất Nặc trước mặt, phát hiện sau khi cô nghe được tin tức này, không quan tâm hơn thua, vân đạm phong khinh, giống như không hề bất ngờ.
Bây giờ đã đến nhóm cuối cùng, xuất hiện điểm cao nhất cũng không quá 92 điểm. Hơn nữa điểm số hơn chín mươi ấy là của cháu gái đầu bếp món ăn Quảng Đông cho các bữa tiệc của chính phủ, có gia học uyên thâm.
Bạch Nhất Nặc lý lịch phổ thông như vậy mà điểm lấy được lại khiến người ta kinh ngạc như thế.
Ánh mắt nhân viên công tác nhìn cô đã thay đổi, đây còn lâu mới là một đầu bếp phổ thông, rõ ràng là cao nhân!
Sau khi nhân viên công tác công bố số và điểm của Bạch Nhất Nặc trong loa phóng thanh, toàn bộ sân thi đấu yên tĩnh vài giây, rơi vào một trận tĩnh mịch, qua một lúc lâu sau, mới có người bắt đầu nói chuyện.
“Đậu má tôi không nghe lầm chứ, một trăm điểm?”
“Tôi cũng nghe thấy là một trăm điểm, có phải nhân viên công tác nói sai rồi không? Tôi làm đồ ăn chỉ đạt được rồi hai mươi điểm, tuyển thủ số 1333 chiếm được một trăm điểm, đây thực sự là điểm mà con người có thể lấy được ư?”
“Đậu má, đây là đại ma vương à?”
Sau khi nghe thấy điểm của Bạch Nhất Nặc, nội tâm các tuyển thủ hết sức kinh ngạc, đợi hoàn hồn lại liền sợ hãi xông lên đầu.
“Người ở sau cô ấy thật thảm.”
“A a a a tôi ở phía sau cô ấy, tôi tan nát cõi lòng rồi.”
Bởi vì quy chế cuộc thi công bằng công chính công khai, nếu như có người bất mãn về điểm, có thể đưa ra nghi hoặc.
Tôn Thượng nghe thấy trong loa phát thanh có người làm mì gạch cua chiếm được một trăm điểm thì cằm anh ta suýt rơi xuống đất.
Anh ta mới vừa nói cùng Giang Minh, mì gạch cua không lấy được điểm cao, không nghĩ tới bây giờ lại có một người dùng mì gạch cua để lấy được điểm tuyệt đối. Anh ta cảm giác trên mặt mình hơi đau, đến khi kinh ngạc đi qua, anh ta có phần do dự.
Cái này thực sự hợp lý ư? Cái này không hợp lý.
Anh ta ngồi ở khán đài lâu như vậy, luôn xem điện thoại, cũng không có chú ý xem động tác của những tuyển thủ này nhưng lỗ tai luôn nghe phát thanh. Cho tới bây giờ, điểm số cao nhất mà anh ta nghe được chỉ có 92 điểm mà thôi.
Đây thực sự là điểm mà con người có thể lấy được ư?
Chắc là giả đấy!
Tôn Thượng bèn kéo Giang Minh nói: “Đi, chúng ta đi tìm nhân viên công tác xem thử có phải có bug gì không.”
Hai người đi tới bên cạnh ghế giám khảo, nói ra nghi hoặc của bản thân với nhân viên công tác.
Nhân viên công tác tỏ ý bất lực: “Tôi chưa từng ăn phần mì gạch cua kia, tôi cũng không biết ngon cỡ nào. Nhưng đầu bếp ở đó, anh có thể đi hỏi.”
Tôn Thượng nhìn theo hướng nhân viên công tác chỉ, phát hiện Bạch Nhất Nặc vẫn chưa đi, không khỏi cứng ngắc tại chỗ, tại sao lại là bà chủ Bạch Ký chứ!
Anh ta quay đầu đi, nhìn Giang Minh nói: “Thì ra là cô ta, bỏ đi bỏ đi, không cần nhìn nữa.”
Sau hôm Tôn Thượng ăn đồ ở tiệm cơm Bạch Ký, tài nấu nướng của đối phương đã để lại ấn tượng khắc sâu không thể xóa nhòa cho anh ta.
Bởi vì đã bán hết cua hấp cam, anh ta không ăn được cua hấp cam mà người ta nói con ngon hơn anh ta làm nhưng anh ta cảm thấy tin đồn kia không phải không hợp lý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận