Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 517 - Thi đấu 3




Sau khi chiếu một đoạn nhạc nền xong, lời bộc bạch được phát ra, lời bộc bạch là giọng của một người đàn ông, tiếng phổ thông tròn vành rõ chữ, đầy tình cảm như gió xuân thổi vào mặt.
“Người Trung Quốc nói gần núi ăn đồ trên núi, ven biển ăn hải sản, đây là đạo sinh tồn thuận theo tự nhiên, từ xưa đến nay, dân tộc nông canh này đều đang dày công sử dụng mỗi một tấc đất dưới chân, đầy ắp trí tuệ của mọi người, mà món chính chính là kết tinh đến từ trí tuệ nhân loại và quà tặng của tự nhiên. Mùi vị của món chính là mùi vị của núi, mùi vị của gió, mùi vị của nắng, cũng là mùi vị của thời gian, mùi vị của tình người.”
“Món chính thường thấy của phương nam là gạo, món chính thường thấy của bắc phương chính là lúa mì. Khu thi đấu Đêm tìm vị ở Hải Thị chính là phương nam chính gốc, theo lý mà nói, món chính nên là gạo mới đúng. Tuy là đầu bếp có phân khu vực nhưng nghề nấu nướng thì không. Họ học hết những điểm mạnh của nơi khác, có can đảm sáng tạo, dùng ma pháp khác nhau biến nguyên liệu nấu ăn thông thường thành món ngon làm người ta thèm thuồng, không câu nệ khu vực, càng không câu nệ văn hóa.”
Các lãnh đạo xem hết mở đầu này, khẽ gật đầu.
“Mở đầu này rất tự nhiên, trực tiếp đâm thẳng vào chủ đề.”
“Nói tóm lại tương đối có bầu không khí tiết tấu chậm, khá giống phim tài liệu Chí Vị lúc trước.”
Các lãnh đạo xem hết một đoạn này, cũng không vừa lòng đối với Đêm tìm vị cho lắm, không có lý do gì khác, phim tài liệu tiết tấu chậm cũng có thể chấp nhận nhưng chương trình tiết tấu chậm thì không được. Chương trình này là từng tập từng tập, nếu như không tạo ra đủ hồi hộp thì tỉ lệ người xem của tập tiếp theo sẽ kém hơn.
Nếu như chọn trong hai chương trình tiết tấu chậm này, mọi người sẽ có khuynh hướng chọn Cuộc sống lý tưởng trước đó hơn.
Lãnh đạo Lưu nhìn thấy vẻ mặt của các lãnh đạo thì đã hiểu ý, nghĩ thầm, thân phận khách mời của Cuộc sống lý tưởng đều là minh tinh, tới tham gia loại show tạp kí tiết tấu chậm này có một loại cảm giác trái ngược, là trong nhanh có chậm. Còn Đêm tìm vị trong chậm vẫn chậm, không phải là muốn chết sao?
Nhưng mà sau đó họ lại phát hiện sự việc không giống với tưởng tượng của họ.
Bởi vì Đêm tìm vị là một cuộc thi đấu thực sự, cảnh tượng hoành tráng, cạnh tranh rất kịch liệt.
Tuy là không đổi tiết tấu ung dung dễ hiểu tổng thể thế nhưng quy chế thi đấu ở các khu thi đấu lớn thật sự vô cùng tàn khốc. Một khu thi đấu lớn như Hải Thị mà số người thăng cấp cũng cực kì ít, chỉ có một trăm trên mười nghìn người, tỉ lệ đào thải cao đến mức làm người ta giận sôi.
Hình ảnh xuất hiện đầu tiên là rất nhiều món chính đủ cả sắc hương vị, từng tuyển thủ bưng món ăn mình đã làm xong lên trên, nhưng lại nhận được đánh giá rất thấp: “Không thể ăn”, “Quá bình thường”, “Tôi không thích.”
Các lãnh đạo có chút kinh ngạc.
Những lãnh đạo này gia cảnh giàu có, cũng có chút hiểu biết về chuyện ăn uống, mà đồ ăn không tệ trong mắt họ lại không được khen ngợi, điều này làm cho họ khá nghi hoặc đối với cuộc thi đấu này.
“Hả, cơm bào ngư lại chỉ có sáu mươi điểm ư? Có phải cho điểm quá nghiêm khắc không? Tôi cảm thấy chỉ với nguyên liệu này thôi đã có thể lấy sáu mươi điểm.”
“Tôi cũng thấy quá nghiêm khắc, vẻ mặt của những giám khảo đó rõ ràng hết sức hài lòng, lại chỉ cho sáu mươi điểm.”
“Mọi người nghe cẩn thận, giám khảo đó nói xử lý bào ngư không tốt, cũng quá lửa rồi, sử dụng nguyên liệu nấu ăn tốt nhưng không đạt được hiệu quả tốt cho nên mới cho sáu mươi điểm.”
“Ban giám khảo như vậy sẽ cho điểm cao ư?”
Biên tập viên của chương trình có trình độ rất cao, kéo nhanh tiết tấu đoạn trước, hai phút đã phát ra năm sáu mươi người lấy được điểm thấp, những tuyển thủ này vừa chấn động vừa kinh ngạc.
Mặc dù không có minh tinh lưu lượng nhưng chế độ đào thải nguyên thủy tàn khốc này khơi dậy khẩu vị của các lãnh đạo.
Họ không trò chuyện nữa, bất tri bất giác tràn ngập chờ mong với tình tiết phía sau.
Sau những tuyển thủ này, cuối cùng màn ảnh cũng chậm lại, nhắm đến một nữ tuyển thủ.
“Ôi, sao lại là cô ấy?” Một lãnh đạo tò mò hỏi.
“Sao vậy?”
Lãnh đạo nói: “Trước kia tôi may mắn cùng lãnh đạo đi ăn món ăn do đại sư Trần – ngôi sao sáng của món ăn Quảng Đông, tôi không nhớ lầm đâu, đó là cháu gái của đại sư Trần.”
Lúc này, hình ảnh thể hiện điểm của Trần Minh Nguyệt: “Cơm bát bảo bạn làm được chín mươi hai điểm, chúc mừng bạn, trước mắt bạn là người điểm cao nhất sân thi.”
Sau khi Trần Minh Nguyệt biết số điểm này thì cong miệng cười, dưới sân truyền đến âm thanh hoan hô.
Lãnh đạo trước đó còn nói: “Cơm bát bảo đó là tuyệt chiêu đặc biệt của đại sư Trần, đã rất nhiều năm ông ấy không làm, thì ra cháu gái ông đấy đã học được rồi, đây đúng là một chuyện tốt.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận