Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 547 - Cháo mồng tám tháng Chạp 26




Bạch Nhất Nặc nhìn dáng vẻ tức giận của anh ta, nghe cuộc đối thoại của nah ta và Khương Tân Di thì đã hiểu ra mọi chuyện. Thì ra đây là ong chủ của Khương Tân Di.
Trong lòng Bạch Nhất Nặc sinh ra sự lúng túng hiếm có, mình và đối phương đánh cược lại bị ông chủ của đối phương nghe thấy, về tình về lý mà nói thì đều không thích hợp.
Cô duy trì trấn định, suy nghĩ cách giải quyết bầu không khí này, nhìn Khương Tân Di nói: “Vậy hủy bỏ cuộc thi đấu của chúng ta đi.”
Nhưng mà không đợi Tiêu Vũ vui vẻ, Khương Tân Di đã lập tức phản đối: “Không được, chúng ta đã nói rồi, lời quân tử hứa, nặng như tuyết sơn.”
Bạch Nhất Nặc: “…”
Tiêu Vũ không nhịn được mà phát hỏa: “Không đúng, là Thái sơn. Phiền chết đi được, nếu bà chủ Bạch đã nói thế rồi, tại sao cậu còn cứ khăng khăng đòi tranh tài?”
Khương Tân Di suy nghĩ một chút rồi thản nhiên bảo: “Nếu như cô ấy thắng tôi thì tôi phải học tập cô ấy, phải ganh đua.”
Tiêu Vũ: “…” Đây là thành ngữ vớ vẩn gì vậy?
Bây giờ Khương Tân Di là đầu bếp chính của nhà hàng chính ở Hải Thị, cha anh cũng rất có uy danh, hai người xem như là trụ cột của Vân Đình Chi Tinh ở khu Hải Thị.
Anh ta đến Hải Thị một chuyến, chẳng những không có thành tích gì, ngược lại còn làm mất đầu bếp, cha anh ta mà biết chuyện này thì chẳng phải sẽ chặt đứt chân anh ta ư?
Tiêu Vũ cảm thấy cực kỳ uất ức. Khương Tân Di hồn nhiên không cảm giác mình đã làm sai, còn Bạch Nhất Nặc thì mang sắc mặt trấn định. Rõ ràng là họ làm sai, giờ lại trông mình là một người vô lý làm loạn.
Cho dù anh ta muốn phát hỏa, bên tai anh ta đột nhiên truyền tới một âm thanh lạnh nhạt: “Đừng cãi nhau nữa.”
Anh ta ngoảnh lại nhìn về phía Thịnh Hàn, cảm giác cuối cùng mình cùng tìm được tổ chức. Nếu không phải là bận tâm người chung quanh quá nhiều thì anh ta đã nước mắt rơi như mưa, khóc lóc kể lể với đối phương rồi.
Tiêu Vũ nỗ lực duy trì sự trấn định, giọng điệu oán giận: “Cậu nói xem hai người bọn họ có kì quặc hay không?”
Ai ngờ Thịnh Hàn ngoảnh lại nhìn anh ta: “Kì quặc cái gì?”
Tiêu Vũ: “…” Cậu là bạn tôi đấy à?
Tiêu Vũ hạ giọng: “Sao cậu không nói giúp tôi?”
Giọng điệu Thịnh Hàn dửng dưng: “Không phải cậu rất thích Bạch Ký ư? Bà chủ Bạch trong miệng cậu muốn nhận bếp phó, cậu không nên thuận theo đối phương ư?”
Tiêu Vũ nghĩ thầm không phải, anh ta muốn khiến bà chủ Bạch đến nhà hàng của anh ta, như vật anh ta căn bản không cần đoạt đồ ăn bán ship về mà trực tiếp ăn là được, chứ không phải để bà chủ Bạch đào Khương Tân Di đi.
Thịnh Hàn lại nói: “Có muốn đổi chỗ làm hay không là chuyện của cậu ta, cậu không nên can thiệp vào tự do của người khác.”
Tiêu Vũ bị lời của anh ấy làm cho nghẹn họng, không biết nên nói cái gì, sắc mặt xanh xao.
Mắt thấy bạn bè mình trở giáo theo đối phương, cả người Tiêu Vũ đều khó chịu.
Hiển nhiên Thịnh Hàn rất hiểu Tiêu Vũ, ba hai câu đã làm Tiêu Vũ nói không nên lời, thậm chí khiến Tiêu Vũ thấy đối phương nói rất có lý. Tuy Khương Tân Di là đầu bếp chính của nhà hàng bọn họ nhưng có đổi chỗ làm hay không là chuyện của anh ta, không thể làm trái ý muốn của đối phương để ép người ta ở lại Vân Đình Chi Tinh được.
Tiêu Vũ bất mãn hừ một tiếng, nhưng sau đó xoay người đi ra cửa, không muốn ở nơi này nữa.
Chỉ còn lại Thịnh Hàn vẫn ở lại nơi này.
Bạch Nhất Nặc nhìn Thịnh Hàn, có chút bận tâm: “Anh nói như thế, bạn anh sẽ không tức giận chứ?”
“Không thành vấn đề, vốn dĩ cậu ta cũng không có lý.”
“Cám ơn anh.” Bạch Nhất Nặc cảm kích nói. Chuyện đào tường này bị chính chủ phát hiện cực kỳ không tốt, nếu Tiêu Vũ là một người tính khí nóng nảy thì nói không chừng còn đánh nhau nữa. Đối phương trông có tiền có thế, cho dù không va chạm ngay trước mặt cũng có thể sẽ ngáng chân sau lưng.
“Có tôi ở đây, cậu ta không dám động tới cô đâu.” Thịnh Hàn dường như nhìn thấu sự lo lắng của cô: “Cô đưa toàn bộ đầu bếp trong nhà hàng của cậu ta đi cũng được.”
Bạch Nhất Nặc: “Cám ơn ý tốt của anh, nhưng tiệm cơm của tôi không chứa được nhiều đầu bếp như thế.”
Lời này của Thịnh Hàn khiến Bạch Nhất Nặc cực kì yên tâm.
Khương Tân Di ở bên nghe thấy lời Thịnh Hàn nói, có chút bất mãn: “Cô Bạch đã thắng tôi đâu, hình như anh nghĩ rằng tôi sẽ thua, anh đánh giá thấp tôi rồi.”
Thịnh Hàn liếc mắt nhìn anh ta, không nói năng gì.
Khương Tân Di nhìn thấy ánh mắt của anh ấy, bước chân hơi dừng lại, có phần ngây người, khí chất của người này thật mạnh. Hoàn cảnh trưởng thành của anh ta đơn thuần, khiến anh ta không có suy nghĩ xấu, giống như động vật nhỏ, giỏi nhận biết nguy cơ hơn người khác, có ra đa dò được nguy hiểm. Nếu như là người khác, anh ta sẽ tới lý luận với họ, khiến đối phương hiểu rõ thực lực của mình, không xem thường mình nữa. Nhưng đối mặt với Thịnh Hàn, nội tâm anh ta bắt đầu có ý chùn bước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận