Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 553 - Cháo mồng tám tháng Chạp 32




Ông Phương rất hài lòng với lời khen của cô, sau đó lại nói: “Chỗ ông còn lê mới nướng, muốn một phần không?”
Quả lê này cũng được đặt trong lò nướng, sau khi nướng xong, vỏ ngoài từ trắng biến thành màu đen, lê bên trong hóa thành nước, có chứa mùi hương mà chỉ khi nướng mới có, mang một phong vị khác.
Bạch Nhất Nặc vâng một tiếng, trả tiền cho Ông Phương rồi sau đó mang đồ về tiệm.
Cô mua năm củ khoai lang nướng dĩ nhiên không phải cho mỗi mình mình ăn, một mình cô không ăn hết nhiều như vậy. Của ngon phải cùng chia sẻ, cô chia từng củ khoai lang nướng cho những người khác.
Quý Dư Trì đã ra ngoài còn chưa trở lại, cho nên Bạch Nhất Nặc liền để lại một phần khoai lang nướng.
Đây là lần đầu tiên Tô Mạt Mạt ăn khoai lang nướng nhà ông Phương, cô ấy dùng cái thìa dùng một lần được tặng kèm múc một muỗng khoai lang bỏ vào trong miệng, không nhịn được mà nói: “Ngon quá.”
Khoai lang nướng tuy là nguyên liệu rẻ giá cả thấp nhưng mùi vị lại cực kỳ ngon. Khoai lang nướng này nóng hổi, thậm chí nướng ra “kẹo”, hồng hào mọng nước, hương vị ngọt ngào mềm mại.
Tô Mạt Mạt tò mò hỏi: “Bà chủ, chị mua khoai lang nướng ở đâu thế?”
“Mua ở sạp khoai lang cổng chợ đen đấy, chủ sạp là một ông cụ hơn sáu mươi tuổi, nếu như em muốn ăn thì đi mua. Cả ngày ông ấy đều ở đó.”
“Đi theo bà chủ có thịt ăn!” Tô Mạt Mạt vui mừng nói.
Tô Mạt Mạt cực kì vui vẻ, đột nhiên nghĩ đến bạn học tiểu học của mình. Nhà bạn học của cô ấy mở quầy bán quà vặt, mỗi ngày đều có thể mang đến rất nhiều đồ ăn vặt, là người được hoan nghênh nhất trong lớp, các học sinh đều rất hâm mộ cậu ta, bao gồm cả Tô Mạt Mạt.
Tô Mạt Mạt nghĩ thầm bây giờ cô ấy đã hạnh phúc hơn bạn học tiểu học rồi, đồ ăn bà chủ cô làm không ngon hơn đồ ăn vặt ư?
Bởi vì đồ ăn Bạch Nhất Nặc làm chưa bao giờ lật xe, khiến trong lòng Tô Mạt Mạt tràn ngập niềm tin với cô.
Gần đây Tô Mạt Mạt đã add nhóm wechat fan hâm mộ của bà chủ Bạch, kết nghĩa kim lan với đại fan trong nhóm, trở thành người lãnh đạo, còn đại fan hơn cả đại fan, là fan hàng đầu danh chính ngôn thuận của bà chủ Bạch.
“Đúng rồi, bà chủ, chị biết làm khoai lang nướng không? Khoai lang nướng chị làm chắc sẽ ngon hơn bên ngoài chứ?”
Bạch Nhất Nặc cười nói: “Chị biết, nhưng chỗ bọn chị không dùng bếp củi, cũng không có dụng cụ, sẽ rất phiền phức.”
“Vậy hay là ăn ở bên ngoài đi.” Tô Mạt Mạt trả lời với tốc độ ánh sáng.
“Nếu như em muốn ăn khoai lang thì chị có thể làm món khoai lang ngào đường cho em.”
Phạm vi của món ăn ngào đường rất rộng, có chuối tiêu ngào đường, táo ngào đường, còn có khoai lang ngào đường các loại, dường như vạn vật đều có thể ngào đường.
Tô Mạt Mạt từng ăn táo ngào đường Bạch Nhất Nặc làm, lúc đó đã cực kì thích, sau khi nghe thấy Bạch Nhất Nặc muốn làm khoai lang ngào đường, cô ấy liền gật đầu như gà mổ thóc: “Được ạ, được ạ.”
“Thế buổi trưa sẽ làm khoai lang ngào đường, làm thêm một món đậu phụ thịt băm.”
Bởi vì trước đó muốn uống sữa đậu nành nên Bạch Nhất Nặc đã mua đậu nành, Kỷ Tử Hoài bèn nghiền đậu thành sữa đậu nành. Chỗ sữa đậu nành này làm thủ công, sau khi lấy nước thì đặt lên bếp lò, đắp vải bông lên, sữa đậu nành biến thành trạng thái đông đặc, lấy tay nhẹ nhàng chọc một cái nó sẽ núng na núng nính.
Bạch Nhất Nặc rải một tầng thịt băm đã xào ở trên đậu phụ này, sau đó đặt nó lên nồi hấp chín.
Lúc ra khỏi nồi hơi nước tràn ngập, phun ra ngoài, hương vị đậu của đậu phụ, hương vị thịt của thịt băm hoàn mỹ đan vào trong hơi nước.
Buổi sáng Quý Dư Trì không ở đó, anh ta xin nghỉ đến gặp bác sĩ tâm lý để khám lại.
Bác sĩ tâm lý kiểm tra toàn bộ cho anh ta, bất ngờ phát hiện bây giờ tình trạng tinh thần của anh ta đã gần như ổn định, tốt hơn rất nhiều so với trước kia.
Bác sĩ tâm lý xem bảng biểu kiểm tra sức khoẻ và bảng biểu kiểm tra của anh ta, có phần buồn bực: “Theo lý mà nói, với tình hình của cậu, nếu như không nằm viện trị liệu thì rất khó khống chế được. Người bệnh thường sẽ không ức chế được tâm trạng tiêu cực, thậm chí còn xuất hiện tình huống tự hại mình, nhưng hoàn toàn không xảy ra trên người cậu. Gần đây cậu có chuyện gì mà khiến cậu thay đổi lớn như vậy.”
Quý Dư Trì có phần không chắc chắn, muốn nói lại thôi: “Có lẽ là làm nhân viên phục vụ.”
Bác sĩ: “…”
Quý Dư Trì đã đến tiệm cơm Bạch Ký rất nhiều ngày, làm rất nhiều chuyện, thể lực của anh ta tốt, nếu không đã không đạt hạng nhất trong cuộc thi chạy kia, nhưng thể lực tốt không có nghĩa anh ta sẽ không cảm thấy mệt mỏi.
Anh ta không ghét sự mệt mỏi này, cái mệt của thân thể sẽ làm anh ta tạm thời quên đi thông tin hỗn loạn trong đầu.
Bác sĩ tâm lý nghe xong khoảng thời gian trải nghiệm này của anh ta, dùng tri thức chuyên nghiệp của mình phân tích tình huống này, sau đó đưa ra kết luận: “Phương pháp hồi phục này của cậu tương tự với gây mê, nâng cao cảm giác tê của mình. Cách xa nguyên gây mẫn cảm, không lặp lại tâm trạng tiêu cực thì tâm trạng tự nhiên trở nên ổn định, hy vọng cậu tiếp tục giữ vững.”
Bác sĩ tâm lý lại hỏi: “Còn có tình huống khác không?”
Quý Dư Trì cụp mắt xuống, suy nghĩ một phen, lại nói: “Trong khoảng thời gian này tôi ăn rất ngon miệng.”
Bác sĩ tâm lý: “…”
Cái này cũng có thể khiến tình trạng tinh thần của anh ta tốt hơn ư?

Bạn cần đăng nhập để bình luận