Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 554 - Cháo mồng tám tháng Chạp 33




Lúc Quý Dư Trì vừa mới mắc huyễn thính, anh ta bị thông tin phức tạp hỗn loạn trong đầu hành hạ đến mức ngủ không yên. Sau khi thăm khám hết tất cả danh y, các bác sĩ nói tâm lý phòng tuyến của anh ta quá cao, không dễ dàng mở tấm lòng ra, thật sự là rất khó chữa.
Quý Dư Trì bị hiện thực dồn đến đường cùng, tuy đã nỗ lực đè nén nhưng trong đầu thỉ thoảng sẽ nảy ra ý nghĩ coi thường mạng sống của bản thân mình. Trước đây anh ta có thể quay phim một cách thả lỏng, nhưng với tình hình hiện tại, anh ta hoàn toàn không quay phim được, đối với anh ta mà nói, sống tiếp cũng không có ý nghĩa gì. Lúc đó bác sĩ kiến nghị anh ta đi du lịch thả lỏng tâm trạng, anh ta đã đồng ý. Nội tâm anh ta nghĩ là nếu như còn không thấy hiệu quả gì thì anh ta sẽ không trở về nữa. Ở đoạn cuối sinh mệnh, nhìn thấy một mảnh phong cảnh non xanh nước biếc của tổ quốc cũng vẫn không phải chuyện xấu.
Sau đó anh ta nhìn thấy phần heo sữa quay kia ở trong đoàn phim, sau đó anh ta liền đi tới tiệm cơm Bạch Ký. Ngoài quay phim ra, đột nhiên anh ta tìm được một thứ khác khiến anh ta sinh lòng mong đợi, đó chính là món ngon, là món ngon bà chủ Bạch làm.
Từ trước đến nay Quý Dư Trì nói chuyện chỉ nói ba phần, cho dù đối mặt với bác sĩ tâm lý, nội tâm của anh ta vẫn rất đề phòng. Anh ta không kể ý nghĩ coi thường sinh mạng của mình ra mà chia sẻ những chuyện khác: “Mỗi lần lúc tôi ăn đồ của Bạch Ký, tâm trạng sẽ hiếm khi thả lỏng.”
Tâm trạng mong đợi này là tia sáng anh ta tìm được ở trong cuộc sống tịch mịch u tối.
Bác sĩ nghe xong lời của anh ta thì gãi đầu mình.
“Thì ra đồ ăn cũng có tác dụng như thế? Bạch Ký này ở đâu?”
Nhà Bạch Ký này lại có thể cứu vớt ảnh đế?
Thì ra những lời như ẩm thực chữa lành lòng người không phải lừa người ư?
Quý Dư Trì chỉ cười không nói, không nói thêm nữa.
Những người hâm mộ của anh ta đã ngứa ngáy trong lòng đối với công việc của anh, anh không muốn thêm đối thủ cạnh tranh nữa.
Mười một giờ trưa, Quý Dư Trì đón xe trở lại tiệm cơm Bạch Ký.
Anh ta mới vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi cơm xông vào mũi.
Bạch Nhất Nặc nhìn thấy anh ta trở về bèn cười gọi anh ta: “Anh đã về rồi, nhanh tới dùng cơm.”
Ba người Bạch Nhất Nặc đã ngồi ở bên cạnh bàn đá, đồ ăn trước mặt chưa hề động vào, có vẻ đang chờ người.
Quý Dư Trì nhìn thấy cảnh tượng này, có phần ngẩn người, nhỏ giọng nói: “Không phải tôi đã nói tôi sẽ về trễ, mọi người không cần chờ tôi sao?”
Bạch Nhất Nặc nói: “Anh nói chừng mười một giờ là anh kết thúc, tôi đặc biệt làm chậm một tí, mọi người cùng nhau ăn, như vậy thì cơm cũng sẽ ngon hơn.”
Quý Dư Trì nghe thấy lời Bạch Nhất Nặc nói, nội tâm giống như khối băng cảm nhận được chút ấm áp. Anh ta cười, lần này nụ cười đã đạt đến đáy mắt: “Cám ơn cô.”
Bạch Nhất Nặc cười một tiếng: “Không có gì, đây là chuyện nhỏ.”
Tuy là Quý Dư Trì rất lợi hại, bất luận lúc nào cũng không để lộ sự thực anh ta là một bệnh nhân, thoạt nhìn còn bình thường hơn cả người bình thường.
Thế nhưng Bạch Nhất Nặc nhớ kỹ lúc thi, Quý Dư Trì đã nói về tình trạng tâm lý của anh ta.
Bạch Nhất Nặc không phải một người lạnh lùng, đặc biệt là đối đãi với bệnh nhân. Quý Dư Trì làm việc ưu tú, con người cũng không tệ, cô luôn đối tốt với người mình quý mến.
Sau khi Bạch Nhất Nặc gọi Quý Dư Trì ngồi xuống bèn đứng dậy trở lại phòng bếp, bưng cơm đậu phụ thịt băm đã làm xong lúc trước ra ngoài.
Bạch Nhất Nặc dùng đậu phụ thịt băm đã xong lúc trước để làm bốn phần cơm. Cô dùng gạo yên chi, mùi gạo thơm nồng, cảm giác khi ăn rất ngon. Trên mỗi phần cơm đều có ba muôi đậu phụ thịt băm, dùng chiếc đũa cẩn thận quấy đều, hạt gạo trong suốt đầy đặn trộn lẫn sốt đậu phụ, xen lẫn thịt băm đỏ.
Bạch Nhất Nặc chỉ làm hai món ăn, một món khoai lang ngào đường, một món khác chính là cơm đậu phụ thịt băm này. Đồ ăn khác đều là Kỷ Tử Hoài làm.
Từ sau khi cô nhận Kỷ Tử Hoài làm đồ đệ, cô chỉ dạy Kỷ Tử Hoài rất nhiều, tài nấu nướng của đối phương cũng tiến bộ rất nhiều. Một mặt là để nhàn hạ hơn, một mặt khác là để dạy dỗ, Bạch Nhất Nặc bèn bảo Kỷ Tử Hoài cầm môi, tự mình xem tâm trạng làm hai ba món ăn.
Sau khi chuyện này xảy ra, có người vui, có người buồn. Kỷ Tử Hoài nhanh chóng chấp nhận, Tô Mạt Mạt thích đồ ăn bà chủ làm liền có chút mất mát.
Đồ ăn Bạch Nhất Nặc làm ít đi, có nghĩa là niềm vui của cô ấy sẽ giảm đi nhiều.
Thế nhưng Tô Mạt Mạt rất hiểu chuyện, không nói thêm gì, biến bi phẫn thành động lực, tốc độ gắp thức ăn tiến bộ như bay. Lần này Quý Dư Trì ra ngoài xem bệnh, Tô Mạt Mạt rất vui vẻ, vậy cô ấy có thể ăn hai phần cơm.
Nhưng trông sao, trông trăng, Quý Dư Trì lại trở về.
Tô Mạt Mạt cắn đũa của mình, nội tâm căm giận. Một ảnh đế lợi hại như vậy, ngày kiếm mấy triệu, tại sao còn muốn tới đoạt cơm với mình?
Cô ấy bất mãn, quên sạch mình cũng là một streamer có cả triệu fan.
Quý Dư Trì nhận lấy phần cơm đậu phụ thịt băm này, hạt cơm bên trong trắng như ngọc, đậu phụ trắng nõn, thịt băm tươi ngon. Trong không khí tản ra mùi gạo yên chi, hương đậu của đậu phụ, vị mặn của thịt băm, những mùi thơm này đan vào nhau một cách hoàn mỹ, dưới tác dụng của hơi nước hương vị càng khuếch tán ra, trong sốt đậu phụ lẫn mùi thơm của cơm, trong gạo cũng nhiễm hương đậu, phía trên còn rắc một nắm vừng đen lên.
Màu sắc phối hợp, mùi hương phối hợp khiến người ta nhìn thấy phần cơm này cũng không khỏi sinh ra cảm giác muốn ăn.
Tuy động tác ăn cơm của Quý Dư Trì chậm rãi nhưng động tác trên tay hoàn toàn không chậm, khiến người ta có thể cảm nhận rõ ràng rằng anh ta đang thỏa mãn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận