Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 557 - Khoai lang ngào đường và đậu phụ thịt băm 3




“Plugin này sẽ đưa khách lên chương trình nhỏ. Sau khi khách đến hiện trường có thể tiến hành quét mã, quét mã xong sẽ thấy số và thời gian hẹn trước của mình ở trên chương trình nhỏ. Như vậy, nếu như có khách nhìn thấy thời gian phải đợi quá dài sẽ sắp xếp thời gian của mình khoa học hợp lý hơn, sẽ không vì đợi ăn mà bỏ qua một vài chuyện quan trọng.”
Nhưng mà giáo sư Vương đối diện không đồng ý.
Giáo sư Vương khẽ ho một tiếng, nói: “Để tôi làm plugin này đi.”
Phương Vân: “...”
Plugin này là một plugin cực kỳ đơn giản, vừa không tốn thời gian vừa không tốn trí tuệ. Giáo sư Vương ra tay, đúng là dùng dao trâu mổ gà.
Giáo sư Vương cười nói: “Tôi có thể hưởng thụ được phúc lợi của nhân viên, không cần xếp hàng đã được ăn. Thời gian lâu rồi có chút ngượng ngùng, tôi làm plugin tuyệt đối sẽ không kém Phương Vân.”
Phương Vân không biết tại sao giáo sư Vương lại muốn chủ động nhận việc cho mình, qua một hồi, cuối cùng anh ta cũng biết đáp án.
Sau khi giáo sư Vương nói xong, suy tư một phen, lại nói: “Nếu như có thể có một món ăn mới thì chắc hiệu suất của tôi sẽ càng cao, hai ba ngày là có thể làm xong.”
Phương Vân: “…”
Tuy là Giáo sư Vương có ý đồ riêng nhưng Bạch Nhất Nặc cũng không ghét bỏ.
Sau khi ông hoàn thiện đầy đủ công năng của chương trình nhỏ, vận hành trơn tru, các phương diện đều cao cấp, ngay cả cấp bậc an toàn cũng cao hơn so với chương trình nhỏ trên thị trường rất nhiều.
Vả lại giáo sư Vương còn giải quyết vấn đề lượng truy cập cao, lúc đó mọi người trong tiệm cơm không cảm thấy chức năng này có ích lợi gì nhưng bây giờ mới thấy quá hữu dụng.
Bởi vì bình quân số người online trên chương trình nhỏ có mấy chục nghìn người, lúc đoạt đồ ăn có thể đạt đến mười mấy vạn người. Nhưng mà bất kể là bao nhiêu người đoạt đồ ăn thì trang chủ vẫn vận hành lưu loát như lụa. Nếu như dùng chương trình nhỏ trước kia thì có thể đã sập cả một nghìn tám trăm lần rồi.
Không phải nói năng lực của Phương Vân kém, anh ta cũng có thể giải quyết lượng truy cập cao. Mà là lúc đó Phương Vân không nghĩ tới có nhiều người trong tiệm như vậy, lúc phân tích nhu cầu cũng không suy nghĩ đến đến phương diện này.
Còn giáo sư Vương thì tuy là thể lực không bằng người trẻ nhưng tầm nhìn xa hơn, kinh nghiệm lập trình cũng nhiều hơn.
Bạch Nhất Nặc cười nói: “Khoai lang ngào đường và đậu phụ thịt băm trong tiệm chúng tôi sắp được bày bán, ông là khách hàng, ông muốn nếm thử một chút không?”
Giáo sư Vương cười híp mắt nói: “Được, nhất định sẽ thực hiện tốt chức năng này cho cô.”
Phương Vân vô cớ bị gạt ra rìa: “...”
Phương Vân cúi đầu nhìn dưới mặt đất xuất thần, việc làm plugin cũng muốn đoạt, Bạch Ký thu hút thật đấy.
Sau khi rời khỏi sân thi đấu, Tiêu Vũ trở mình, trằn trọc cả đêm, căn bản không ngủ được.
Anh ta đang nghĩ xem rốt cuộc làm thế nào mới có thể giữ được đầu bếp của mình.
Sau khi ăn cơm bà chủ Bạch làm, đánh giá công tâm thì anh ta cảm thấy Khương Tân Di không thắng được cô.
Tiêu Vũ đau đầu, anh ta thật sự phải trơ mắt nhìn hoa trong vườn nhà mình bị đào đi ư?
Anh ta suy nghĩ rất lâu, nghĩ tới một phương pháp điều hòa, ngày hôm sau, anh ta gọi điện thoại cho Khương Tân Di.
“Đầu bếp Khương, bà chủ Bạch hẹn tôi ăn, địa điểm ở tiệm cơm Bạch Ký, phố Giang Nam đường Hồng Ninh, cậu có muốn tới không?”
Khương Tân Di nghe thấy lời mời của ông chủ hiện tại, chẳng bao lâu đã đồng ý.
Anh ta cúp điện thoại, tiếp tục bào chế dược liệu trong tay. Lúc anh ta không làm việc sẽ đến hiệu thuốc của mẹ hỗ trợ.
Người phụ nữ khí chất dịu dàng bên cạnh hỏi anh ta: “Tân Di, là ai thế?”
Khương Tân Di thành thật trả lời: “Là ông chủ của con, Tiêu tổng.”
Lúc mẹ Khương nghe thấy cái họ Tiêu này, biết được thân phận của đối phương, không khỏi nói: “Tân Di đã trưởng thành, có thể một mình đảm đương một phía rồi.”
Lúc này, đằng sau hiệu thuốc có một người đàn ông đi ra. Người đàn ông này tóc vàng mắt xanh, rất cao, khí chất thân sĩ, không hay nói cười.
Ông ta nghe thấy lời mẹ Khương nói, trầm mặc một hồi, dùng tiếng phổ thông lưu loát nói: “Dĩ nhiên, nó đã thắng tôi đấy, bây giờ đã là đầu bếp chính của Vân Đình Chi Tinh rồi.”
Người làm cha như ông ta lại bị chen xuống thứ hai.
Mẹ Khương cười nói: “Đó là do tài nghệ của ông không bằng, làm sao có thể trách con trai chứ?”
Cha Khương nghẹn họng, trên mặt không có cảm xúc.
Mặc dù Khương Tân Di đang bào chế dược liệu trên tay nhưng linh hồn như đã bay ra khỏi thân thể, không ngừng suy nghĩ. Anh ta đang nghĩ đến chuyện đánh cược với Bạch Nhất Nặc, mấy ngày này vụ cá cược ấy luôn tràn ngập trong đầu anh ta, mãi không tiêu tan.
Vừa nghĩ tới tương lai phải cùng Bạch Nhất Nặc quyết đấu, anh ta liền cảm giác toàn thân tràn ngập động lực, tâm trạng dâng trào.
Bởi vì chuyện này không coi là chuyện nhỏ, vừa lúc cha mẹ đều ở đây, thế là Khương Tân Di dừng lại, kể lại chuyện này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận