Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 558 - Khoai lang ngào đường và đậu phụ thịt băm 4




Trên khuôn mặt vạn năm không đổi của cha Khương xuất hiện vết tích rạn nứt: “Làm sao con có thể đánh cược như vậy? Nếu như thua thì con phải làm sao?”
Khương Tân Di trả lời một cách vô trách nhiệm: “Đương nhiên là đi theo cô ấy.”
Cha Khương khiếp sợ hỏi: “Con nghiêm túc sao?”
Vân Đình Chi Tinh là nhà hàng năm sao cao cấp của Hải Thị, còn tiệm cơm Bạch Ký kia còn chưa từng nghe qua. Chênh lệch giữa đôi bên tựa như rãnh biển Somalia với lạch trời.
So với sự kinh ngạc của cha thì mẹ trấn tĩnh hơn nhiều.
Mẹ Khương chậm rãi nói: “Ai bảo từ nhỏ ông đã nói với nó, người thắng nắm giữ quyền phát ngôn. Sau khi lớn lên, nó còn đánh cược với ông, cược hai mươi món ăn, thua thì lui về vị trí tuyến hai.”
Cha Khương: “…”
Cha Khương là đầu bếp nổi tiếng, vang xa quốc tế, sau khi đối mặt với sự khiêu khích của cậu con trai trẻ mới vừa tròn hai mươi tuổi, ông ta bèn đồng ý với trò cá cược của đối phương tựa như chơi với trẻ con.
Họ làm món ăn trong thực đơn hai mươi món, lần lượt cho rất nhiều quen đánh giá món ăn, Khương Tân Di lấy được số phiếu cao hơn ông ta. Kết quả thật bất ngờ, ông ta đã thua.
Sau khi lấy được kết quả này, con trai vô cùng phấn khởi, hoàn toàn không quan tâm ý muốn của người cha già như ông ta, trực tiếp tuyên bố mình muốn đăng cơ.
Cha từ con hiếu.
Lúc này cha Khương mới nhận ra con trai của mình đã không còn là đứa trẻ con mà là một đứa con đã trưởng thành, dã tâm bừng bừng.
Mặc dù thua khiến cha Khương có phần chán nản, nhưng trong sự chán nản này còn xen lẫn cảm xúc vui vẻ. Con trai của ông ta và vợ đã trưởng thành rồi, mặc dù đã đạp lên người cha già như ông ta để lên chức, nhưng chuyện này đã chứng thực năng lực của anh ta.
Nhưng điều con trai vừa mới nói khiến ông ta bối rối.
Sao con trai lại làm ra chuyện ngây thơ như vậy?
Sau khi cha Khương nghe thấy lời của vợ, không nhịn được mà nói: “Thế nhưng đây không phải một mình đảm đương một phía mà bà nói, đây là nó càng sống càng đi giật lùi.”
Mẹ Khương nghe thấy lời cha Khương nói, không hề đồng ý. Bà ấy cười, nụ cười dường như gió xuân, dịu dàng nói: “Nếu thua cược, chỉ cần không phải phạm tội trái pháp luật, nó vui vẻ là được rồi.”
“Nghĩ lại, dựa theo lời con trai nói, bà chủ kia cũng không bảo nó ký khế ước bán thân. Con trai cũng là người có chừng mực, ông không cần quá lo lắng cho nó.”
Mẹ Khương sinh ra ở nhà dòng dõi trung y, tính cách ôn hòa, khí chất dịu dàng như nước. Lúc còn trẻ, cha Khương vừa gặp đã yêu bà ấy rồi bắt đầu theo đuổi.
Trong sự theo đuổi trầm mặc mà nhiệt liệt của vị thân sĩ này, mẹ Khương đã bằng lòng, hai người sinh ra kết tinh của tình yêu, nhưng bởi vì bối cảnh và giáo dục khác nhau nên hai người có sự cách biệt rất lớn về cách giáo dục.
Mẹ Khương là một người mẹ hiền: “Nó còn trẻ, cho dù thua rồi cũng không phải vấn đề gì quá lớn, có rất nhiều cơ hội thử.”
Cha Khương thì giáo dục như sói, là một người cha cực kì nghiêm khắc. Ông ấy phản bác: “Nó đang đi trên con đường sai lệch.”
Sau khi Khương Tân Di nghe thấy lời của bọn họ, có phần bất mãn nói: “Con còn chưa thua đâu, mọi người đã bắt đầu lo lắng chuyện con thua, có phải quá coi thường con rồi không?”
Nhưng trong lòng cha Khương vẫn có khúc mắc, ông ta từng xem trận đấu kia, nói thật, ông ta cảm thấy Bạch Nhất Nặc không kém, con ông ta chưa chắc sẽ thắng.
Ông ta không muốn để tiền đồ của con trai bị hao tổn, ông ta muốn bóp chết tất cả nhân tố xấu từ trong trứng nước.
Thế nhưng đầu tiên, cha Khương không thể xuyên qua thời gian, để bọn họ đừng cá cược, thứ hai, ông ta cũng không thể bảo con trai làm trái lời hứa, như vậy thì chỉ còn lại con đường cuối cùng có thể đi là xóa bỏ vụ cá cược này trước khi bắt đầu tranh tài.
Thế là ông ta nói: “Cha có thể đi gặp bà chủ kia không?”
Sau khi suy nghĩ, Khương Tân Di gọi điện thoại cho Tiêu Vũ, nhờ Tiêu Vũ hỏi Bạch Nhất Nặc, có thể dẫn cha anh ta đi theo hay không.
Lúc Bạch Nhất Nặc nhận được điện thoại đã nghĩ thầm, mời hai người cũng là mời, mời năm người cũng là mời, không có gì khác biệt quá lớn, thế là cô đã bằng lòng.
Bởi vì trùng thời gian cho nên Bạch Nhất Nặc đành sắp xếp thời gian ở cuối tuần này.
Buổi sáng thứ bảy, Khương Tân Di cùng cha mẹ, dựa theo hướng dẫn lái xe về hướng tiệm cơm Bạch Ký.
Khu vực này là một khu náo nhiệt, họ tìm thật lâu mới tìm được chỗ đậu xe, khói lửa lượn lờ trong chợ đen, khói xông lửa đốt, tiếng người huyên náo.
Cha Khương ngửi mùi khói dầu này thì cau mày cả đường.
Mẹ Khương thấy bộ dạng này của ông ta, không nhịn được quan tâm nói: “Sao vậy?”
Cha Khương oán giận: “Tiệm cơm này khó tìm quá, hơn nữa hoàn cảnh chung quanh quá tệ.”
Mẹ Khương nhìn hướng dẫn nói: “Sắp rồi, ở ngay phía trước.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận