Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 559 - Khoai lang ngào đường và đậu phụ thịt băm 5




Sau khi đi một đoạn đường, họ nhìn thấy một tồn tại rất hút mắt, khiến người ta không thể không chú ý tới.
Bảng hiệu của tiệm cơm Bạch Ký này là sạch sẽ nhất, trang hoàng cũng đẹp nhất, cơ sở cũng ngăn nắp sạch sẽ nhất.
Nhưng chuyện này cũng không thể khiến cha Khương thoả mãn.
Nhà hàng tây của Vân Đình Chi Tinh có chừng ba mươi tầng lầu, đá cẩm thạch đắt đỏ, cửa sổ sát đất và cửa kính to, ngọn đèn tỏa ra ánh sáng lung linh, hoàn cảnh tao nhã yên tĩnh, bồi bàn chuyên nghiệp.
Ở cổng Vân Đình Chi Tinh có suối phun và pho tượng to, trông xinh đẹp tinh xảo.
Người ra vào Vân Đình Chi Tinh đều là người có thu nhập cao, xã hội thượng lưu, xe sang trọng tập hợp xung quanh.
So với Vân Đình Chi Tinh mà nói thì tiệm cơm Bạch Ký quá kém, thậm chí còn, không thể so sánh.
Cha Khương dùng ánh mắt kén chọn nhìn tiệm cơm Bạch Ký. Mẹ Khương hiểu người bên gối, bà ấy nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta, không nhịn được cười nói: “Bây giờ ông như một người cha vợ đang nhìn bạn trai của con gái, xoi mói các loại điều kiện của cậu ta vậy.”
Cha Khương: “Bà nghĩ nhiều rồi.”
Lần này ông ta tới là để hủy bỏ vụ cá cược?
Ông ta tuyệt đối sẽ không để Khương Tân Di đến tiệm cơm Bạch Ký?
Ngày hôm nay, Bạch Nhất Nặc dậy từ sớm, ngoại trừ chuẩn bị đồ ăn cho khách ra còn chuẩn bị thức ăn chiêu đãi Tiêu Vũ.
Chưa đợi cô làm xong đồ ăn, cả nhà Khương Tân Di đã tới rồi.
Họ tới sớm, hai người Tiêu Vũ còn chưa đến.
Bởi vì chưa làm xong đồ ăn cho nên Bạch Nhất Nặc sắp xếp cho cả nhà bọn họ ngồi trước, sau đó bảo Tô Mạt Mạt đưa trà lên.
Sau khi Khương Tân Di đến, phát hiện Tiêu tổng còn chưa tới, có phần tay chân luống cuống.
Bữa tiệc này là chuẩn bị cho Tiêu Vũ, anh ta tới sớm như thế có vẻ hơi là lạ.
Cha Khương thì lại cực kỳ trấn tĩnh, ông ta đưa rượu vang đỏ trong tay mình cho Bạch Nhất Nặc, âm thanh bình tĩnh trấn tĩnh, giọng điệu khách sáo: “Cảm ơn cô đã khoản đãi.”
Cha Khương ở trong nước đã lâu, hiểu các loại lễ nghi, tới cửa tuyệt đối không thể tới tay không, có đầu óc chứ không giống Khương Tân Di.
Bạch Nhất Nặc cười nhận lấy.
Bởi vì bây giờ còn chưa mở tiệm cho nên trong tiệm cực kỳ thong dong, mọi người thu dọn tiệm sạch sẽ rồi ngồi ở đại sảnh.
Kỷ Tử Hoài thấy bình rượu này, như có điều suy nghĩ: “Đây là rượu vang đỏ hiệu François à?”
Bình thường Kỷ Tử Hoài không thích nói chuyện, sẽ chỉ nói đề tài mình cảm thấy hứng thú, cũng chính là nguyên liệu nấu ăn.
Quý Dư Trì cũng biết loại rượu này, anh ta nhìn chằm chằm chai rượu ấy, gật đầu nói: “Chắc là vậy, giá mười nghìn đô la một chai.”
Trong mắt cha Khương, giá của loại rượu này không thấp nhưng cũng không phải cao quá, lần đầu tiên tới cửa tặng loại rượu này là một lựa chọn rất tốt.
Cha Khương khẽ gật đầu, trong lòng lấy làm lạ, nhân viên phục vụ của một quán cơm nhỏ sao lại nhận ra loại rượu ít người biết đến và yêu thích. Cha Khương nghĩ một lát nhưng không nghĩ ra đáp án, bèn bỏ qua chuyện này.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho mọi người, Bạch Nhất Nặc giới thiệu cả nhà Khương Tân Di cho nhân viên phục vụ của mình.
Lúc này các nhân viên phục vụ mới biết đầu bếp con lai trước mặt chính là người mà đánh cược với bà chủ.
Tô Mạt Mạt có phần ghen tỵ mà nghĩ, bà chủ quả nhiên vẫn là bà chủ, còn nhan khống như thế.
Khương Tân Di tóc đen mắt xanh, ngoại hình tinh xảo, xương cằm nhỏ, khuôn mặt rất nhỏ, giống như búp bê.
Tô Mạt Mạt có phần không vui, cô ấy là một người không giấu được cảm xúc, thế là nói bóng nói gió: “Cậu họ Khương đúng không, cậu chuẩn bị chừng nào làm việc?”
Đây là lúc Tô Mạt Mạt hiếm khi không đối chọi với người mới, bởi vì cô ấy thực sự không biết làm cơm, không thể san sẻ với bà chủ. Tô Mạt Mạt thấy bây giờ trong tiệm càng ngày càng bận rộn, rất muốn khiến bếp phó mau sớm làm việc.
Khương Tân Di mờ mịt: “Tôi còn chưa có thua mà?”
Tô Mạt Mạt nghĩ thầm, đó không phải là chuyện sớm hay muộn ư?
Cô ấy suy nghĩ một lúc, thay đổi cách nói: “Nếu như cậu thua, nhanh nhất thì chừng nào có thể nhậm chức?”
Khương Tân Di vẫn chưa trả lời, cha Khương đã ho nhẹ hai tiếng, chủ động nói: “Thưa cô, con tôi chưa chắc sẽ thua, cô không cần lo lắng vấn đề này sớm như vậy.”
Cha Khương đã xem trận đấu kia, biết không thể khinh thường Bạch Nhất Nặc nhưng ông ta là người cha, nhất định sẽ chủ động bảo vệ con trai của mình.
Giọng điệu cha Khương trịnh trọng: “Tôi tới nơi này là hy vọng vụ cá cược này bị hủy bỏ, tôi có thể bồi thường kinh tế.”
Sau khi Khương Tân Di nghe thấy lời cha Khương nói thì cực kì kinh hãi, không nhịn được thốt lên: “Tại sao cha lại nói như vậy?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận