Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 560 - Khoai lang ngào đường và đậu phụ thịt băm 6




Cha Khương đưa tay khoác lên vai Khương Tân Di, vừa trấn an anh ta, vừa nói: “Tôi cảm thấy thực lực của cô Bạch rất mạnh, rất có thể sẽ thắng, Khương Tân Di là con trai của tôi, tất nhiên tôi phải nghĩ cho tiền đồ của nó, hi vọng mọi người có thể hiểu cho.”
Ai ngờ Tô Mạt Mạt lại cười, sắc mặt trào phúng. Hai nam nhân viên phục vụ khác cùng mặt không cảm xúc, dường như không coi ông ta ra gì.
Bởi vì dính đến chuyện đánh cược, thế là Tô Mạt Mạt đến phòng bếp gọi Bạch Nhất Nặc.
Cha Khương suy nghĩ một lát, hỏi ngược lại: “Tiền lương ở chỗ của mọi người là bao nhiêu?”
Quán cơm nhỏ như thế này thì có thể bỏ ra tiền lương đến đâu được chứ?
Quả nhiên Tô Mạt Mạt nói ra một con số. Mặc dù so sánh với giá thị trường thì con số này cao hơn rất nhiều, thế nhưng so với Vân Đình Chi Tinh mà nói thì kém quá xa.
Cha Khương nói ra tiền lương của Vân Đình Chi Tinh, sau đó nói: “Chênh lệch giữa hai bên không cần tôi nhiều lời chứ?”
Khương Tân Di không nhịn được nói: “Con không quan tâm tiền lương!”
Thật ra cha Khương cũng không để ý tiền lương, bối cảnh của ông ta sâu xa, còn có một công việc lương cao, vợ cũng vậy. Thật ra Khương Tân Di là một phú nhị đại, cho dù không làm việc, dùng tiền của hai người bọn họ cũng có thể không buồn không lo sống vài đời.
Chỉ có điều ông ta muốn lấy lý do này làm cái cớ, để xóa bỏ vụ cá cược này mà thôi.
Sau khi cha Khương nói xong, không nhịn được mà thở dài, bình thường ông ta là người rất khiêm tốn, sẽ không lấy cách thức này để khoe khoang thu nhập của mình, nhưng vì đứa con trai ngu xuẩn của mình, ông ta không thể không làm như vậy.
Hy vọng không tổn thương đến những nhân viên phục vụ này.
Ai ngờ sau khi Tô Mạt Mạt nghe lời ông ta nói xong thì phản ứng bất ngờ: “Thu nhập của bếp trưởng Vân Đình Chi Tinh thấp như vậy?”
Cha Khương: “…” Ông ta có nghe lầm không?
Tô Mạt Mạt nghe thấy cha Khương khoe khoang, làm như vô ý mà dùng tay dính nước trà chạm vào quần áo của mình.
Sau khi đụng vào, cô ấy nắm lấy quần áo của mình, ôi một tiếng: “Đây là đồ của hiệu may cao cấp C, bị mình làm bẩn rồi, phải làm sao bây giờ?”
Tô Mạt Mạt “đắn đó suy nghĩ” một phen, sau đó không nhịn được mà nói: “Lát nữa mình đổi một bộ nhà G đi, quần áo nhà đó chịu bẩn hơn.”
Cha Khương là một đấu bếp cơm Tây thâm niên, hiểu các loại lễ nghi, cũng khá hiểu về đồ xa xỉ. Ông ta cẩn thận nhìn bộ quần áo trên người Tô Mạt Mạt, ánh mắt ngừng lại, bộ quần áo này hình như là kiểu mới nhất của nhãn hiệu C, kiểu dáng thường ngày, giá trị mấy trăm ngàn.
Cha Khương: “…”
Cha Khương nghẹn họng, nghĩ thầm, chắc là hàng giả, nhân viên phục vụ của một cái quán cơm nhỏ làm sao có thể mặc loại quần áo này, cho dù mặc được thì làm sao có thể mặc lúc làm nhân viên phục vụ?
Tô Mạt Mạt thấy mặt cha Khương không chút thay đổi, cho là chiêu của mình không có hiệu quả, không khỏi có phần thất vọng, thế nhưng cô ấy không còn gì khác để khoe khoang nữa rồi.
Tô Mạt Mạt là một người rất tiết kiệm, ngoại trừ trò chơi, sẽ không tiêu quá nhiều tiền ở chỗ khác, quần áo giầy dép của cô ấy đều là mẹ tặng. Mẹ của cô ấy kinh doanh một công ty trang phục, bởi vì nhu cầu của công việc nên sẽ định kỳ mua những thứ hàng may này dùng để quan sát học tập thiết kế. Sau đó, những món hàng này đều rơi vào tay Tô Mạt Mạt.
Tô Mạt Mạt nghĩ thầm, hay là cho cha Khương xem tài khoản trò chơi VV level max của cô ấy?
Ý nghĩ này mới vừa nảy ra đã bị Tô Mạt Mạt chôn xuống đất, quá ngây thơ.
Cô ấy lựa chọn tìm kiếm trợ giúp bên ngoài, thế là lên giọng, làm như vô tình hỏi: “Nhà của tôi chỉ kinh doanh một công ty quần áo bình thường mà thôi, đúng rồi, Kỷ Tử Hoài, nhà anh làm gì ấy nhỉ?”
Trong lòng Tô Mạt Mạt rất tức giận, cha Khương dám trào phúng tiệm của bà chủ cô ấy, nhất định phải đè bẹp dáng vẻ bệ vệ phách lối của đối phương. Mặc dù Tô Mạt Mạt không hiểu rõ về Kỷ Tử Hoài nhưng cũng biết đối phương là phú nhị đại.
Kỷ Tử Hoài trầm mặc một hồi, nói: “Cha tôi mở một công ty thiết bị điện.”
Cha Khương mờ mịt trong lòng, sao trong nhà những nhân viên phục vụ này đều mở công ty?
Cha Khương tò mò hỏi: “Công ty tên gì?”
Kỷ Tử Hoài dừng lại, nói: “Mọi người từng thấy rồi.”
Những người khác, bao gồm cả Tô Mạt Mạt và Quý Dư Trì đều nghi ngờ, họ từng thấy công ty thiết bị điện nào?
Tô Mạt Mạt hỏi: “Gần đây không có công ty thiết bị điện mà.”
Kỷ Tử Hoài chỉ vào điều hòa kiểu tủ ở đại sảnh nói: “Đây là thứ do nhà máy của cha tôi sản xuất.”
Tất cả mọi người đều nhìn về hướng đó, nhìn thấy một nhãn hiệu tiếng tăm lẫy lừng.
Nhãn hiệu này gần như mọi nhà ở Trung Quốc đều biết, phạm vi kinh doanh bao gồm các loại thiệt bị điện như điều hòa, tủ lạnh, máy giặt quần áo. Chỉ cần mua thiết bị điện thì sẽ không bỏ qua nhãn hiệu này.
Cha Khương kinh hãi: “Thiệt hay giả vậy?” Đang đùa đúng không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận