Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 561 - Khoai lang ngào đường và đậu phụ thịt băm 7




Tuy ông ta là người ngoại quốc nhưng đã sống ở Trung Quốc lâu rồi, đã quen thuộc với nhãn hiệu này.
Không chỉ cha Khương kinh hãi mà nhân viên phục vụ của tiệm cơm Bạch Ký đều kinh ngạc.
Bạch Nhất Nặc có phần ngạc nhiên, điều hòa, quạt điện, máy sưởi, máy nước nóng của tiệm cơm Bạch Ký đều mang nhãn hiệu này.
Tô Mạt Mạt hốt hoảng: “Máy giặt quần áo nhà tôi mang nhãn hiệu này đấy.”
Quý Dư Trì suy nghĩ một chút, nói: “Máy rửa bát nhà tôi cũng vậy.”
Bạch Nhất Nặc vô cùng kinh ngạc: “Anh chưa từng nói.”
Sắc mặt Kỷ Tử Hoài thản nhiên, giọng điệu mờ mịt: “Mọi người không hỏi mà.”
Những người khác: “…”
Thì ra gia đình Kỷ Tử Hoài không phải giàu bình thường mà là cực kì giàu.
Lúc những người khác kinh hãi, cha Khương không dám tin tưởng, người như vậy làm sao lại tới làm nhân viên phục vụ, nói đùa sao.
Cha Khương nhanh chóng bình phục cảm xúc của mình, nội tâm cạn lời, nhân viên phục vụ của tiệm cơm này giỏi bốc phét thật.
Quý Dư Trì nhận biết cảm xúc tốt hơn những người khác, tuy là mặt cha Khương không chút thay đổi nhưng anh ta đã chú ý tới biểu cảm nhỏ nhặt khi đối phương cau mày trong tích tắc, thầm hiểu suy nghĩ của cha Khương.
Quý Dư Trì thở dài, xem ra anh ta phải ra tay rồi.
Quý Dư Trì mở điện thoại của mình ra, tìm được tài khoản của mình.
So với Tô Mạt Mạt, kỹ xảo diễn xuất của diễn viên chuyên nghiệp như Quý Dư Trì lụa là hơn nhiều.
Quý Dư Trì làm bộ có phần khổ não, nói: “Bạn fan hâm mộ này muốn tặng đồ trang sức cho tôi nhưng tôi không thể nhận, bởi vì cái này đắt quá.”
Quý Dư Trì để điện thoại mở ở trên bàn, những người khác cúi đầu là có thể nhìn thấy trang chủ điện thoại của anh ta.
Trên trang chủ xuất hiện là một khay tỏa ra ánh sáng lung linh, bên cạnh nạm rất nhiều kim cương.
Trong tin nhắn riêng, người hâm mộ này nói: [Anh ơi, đây là khay em tự tay làm cho anh, anh nhất định phải làm việc cho giỏi, tranh thủ thăng chức tăng lương.]
Tất cả mọi người: “…”
Quý Dư Trì mở ảnh đại diện của chính mình ra, tất cả mọi người có thể nhìn thấy trang chủ tài khoản của anh ta, số lượng người hâm mộ của tài khoản có chừng chín mươi triệu. Quý Dư Trì mở ảnh đại diện của tài khoản này ra, ảnh đại diện này là ảnh chụp của chính anh ta, là một tấm ảnh trong phim.
Khóe mắt cha Khương quét qua tấm hình này, con ngươi chấn động, người trong hình môi hồng răng trắng, tuấn tú thanh tú, quan trọng là giống hệt nhân viên phục vụ trước mặt.
Đúng lúc này, bên cạnh ông ta đột nhiên truyền tới một tiếng kêu kinh ngạc.
Mẹ Khương che lấy miệng mình, kinh ngạc nói: “Vừa mới tôi vẫn luôn không dám nhận, cậu là Quý Dư Trì ư? Tôi từng xem phim mới của cậu, diễn rất khá.”
Quý Dư Trì ngước mắt nhìn mẹ Khương: “Là tôi.”
Cha Khương: “…”
Nếu như Quý Dư Trì nói thật thì chắc hai người khác cũng nói thật, tiệm cơm Bạch Ký thật lạ lùng.
Tuy là cha Khương không hề nhúc nhích, mặt vẫn không chút thay đổi nhưng khí chất lớn mạnh ban đầu dần dần bất đi, không còn cái uy lúc trước nữa.
Khương Tân Di vẫn còn đang kinh ngạc. Trước khi đến tiệm cơm Bạch Ký, anh ta căn bản không biết thành viên bên trong như thế này, anh ta chỉ là đơn thuần muốn tiến hành một cuộc tranh tài mà thôi.
Thì ra nahan viên phục vụ nơi này đều có lai lịch như vậy sao?
Cha Khương dẫn Khương Tân Di đến tiệm cơm Bạch Ký, một là muốn chính thức xóa bỏ vụ cá cược, hai là muốn cho đối phương nhìn thấy hoàn cảnh của tiệm cơm, biết khó mà lui.
Điều khiến cha Khương bất ngờ chính là, cách làm của ông ta chẳng những không có hiệu quả, ngược lại còn khiến Khương Tân Di có hứng thú hơn đối với tiệm cơm Bạch Ký.
Thế là Khương Tân Di chủ động nói: “Cha, cha đừng xen vào chuyện của con, con nhất định sẽ thực hiện vụ cá cược này.”
Cha Khương có phần bất mãn: “Con chưa trưởng thành.”
Khương Tân Di hỏi ngược lại: “Cha, cha nhớ lần thi đấu đó của chúng ta không? Cha đã thua cho nên để con lựa chọn một thứ, con đã chọn vị trí đầu bếp chính. Con có thể trả lại vị trí đầu bếp chính cho cha, điều kiện là cha phải để con tự do lựa chọn, không can thiệp vào quyết định của con.”
Mẹ Khương đặt tay lên vai cha Khương, giọng điệu hòa hoãn: “Con trai đã lớn, có ý nghĩ của riêng mình, ông phải học cách buông tay thôi.”
Ý của mẹ Khương giống Khương Tân Di, đó chính là tiếp tục vụ cá cược này.
Cha Khương thấy dáng vẻ này của hai người, mặt không chút thay đổi còn trong lòng thì xoắn xuýt, vợ con đều hướng tới bên ngoài, phải làm sao bây giờ?
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới một vài tiếng động, cha Khương ngoảnh lại xem, thì ra là Tiêu tổng tới.
Ra đa của cha Khương kêu rè rè, cứu binh tới rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận