Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 564 - Khoai lang ngào đường và đậu phụ thịt băm 10




Tuy là lời Thịnh Hàn đã đả động Bạch Nhất Nặc nhưng Bạch Nhất Nặc vẫn không thể nhận: “Thứ này thật sự quá quý giá, không hợp cho lắm.”
Thịnh Hàn suy nghĩ một chút, cầm chai rượu này về: “Được.”
Bạch Nhất Nặc thấy anh ta cất rượu đi, thế là thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, anh ta lại nói: “Rượu này cần bảo quản ở nhiệt độ ổn định, bây giờ đã lấy ra, hương vị sẽ sụt giảm từng giây, chúng ta cần uống hết trong bữa tiệc hôm nay.”
Thịnh Hàn đã nói đến nước này, từ chối nữa thì có vẻ cô sẽ phụ lòng tốt của người khác, hơn nữa Bạch Nhất Nặc tin lời Thịnh Hàn nói, muốn giữ lại mùi vị tốt nhất của loại rượu này.
Thế là cô suy tư một phen rồi gật đầu đồng ý.
Lúc hai người trao đổi, Tô Mạt Mạt lặng lẽ nhìn cha Khương. Mặt cha Khương không chút thay đổi, hoàn toàn không có dáng vẻ hùng hổ dọa người lúc trước nữa mà trở nên an phận thủ thường.
Tô Mạt Mạt nở nụ cười thầm, không phải là thích khoe khoang ư, bên này có kém ai chứ?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, khách của bà chủ đúng là lợi hại. Tô Mạt Mạt nhận ra Thịnh Hàn là anh đẹp trai gặp ở núi Linh, đến hôm nay cô ấy mới biết anh đẹp giai này là người nhà của Thịnh Tinh, con trai Thịnh Tu Viễn, thật thần bí.
Tô Mạt Mạt nghĩ thầm, bà chủ thật trâu bò, anh đẹp giai có thần bí đi nữa vẫn phải thua dưới tài nấu nướng của bà chủ Bạch.
Lúc tranh tài trước đó, Bạch Nhất Nặc và Khương Tân Di nói chuyện với nhau bị Tiêu Vũ nghe thấy, thế là Bạch Nhất Nặc đưa ra ý bồi thường, chủ động nói có thể làm một bữa cơm vì Tiêu Vũ.
Lúc đó Tiêu Vũ nói là cá, bởi vì anh ta thích ăn cá.
Lúc đầu rất ít người nhưng khi người nhà họ Khương gia nhập vào, số người của bữa tiệc này đã nhiều hơn so với dự liệu, thế là Bạch Nhất Nặc làm một bữa tiệc toàn cá.
Bởi vì giờ này tiệm cơm vẫn chưa mở cửa, lầu một lầu hai đều bỏ trống, yên tĩnh lặng lẽ, hoàn cảnh trống trải. Bạch Nhất Nặc chọn một phòng bao trong đó, sắp xếp mọi người ngồi xuống, sau đó bảo nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.
Lúc cha Khương ngồi xuống, đầu óc còn hơi ngẩn ra, con mắt màu xanh lam tràn đầy mờ mịt.
Ông ta ôm tâm trạng thờ ơ đi vào tiệm cơm Bạch Ký, tưởng nơi đây chỉ là một quán cơm nhỏ.
Kết quả nhóm nhân viên phục vụ của Bạch Ký nếu gia đình không mở công ty thì cũng là ảnh đế, khách của Bạch Ký không phải lãnh đạo trực tiếp của ông ta thì cũng là người có địa vị cao trong thương nghiệp.
Chậc, tiệm cơm Bạch Ký thật đáng sợ!
*
Sau khi khách đã ngồi xuống, các nhân viên phục vụ bừng từng món ăn lên, cha Khương vốn rơi vào trầm tư dần dần không còn cách nào suy nghĩ chuyện khác nữa.
Bởi vì đồ ăn được bưng lên thật sự quá thơm.
Đây là một bàn toàn cá, có tám món ăn nguội, tám món ăn nóng. Những thức ăn này không món nào không có đủ cả sắc hương vị, trong không khí tràn ngập mùi hương động lòng người.
Bạch Nhất Nặc tỉ mỉ giới thiệu tên của mỗi một món ăn: “Đây là cá sợi trộn rau, đây là canh cá viên...”
Cha Khương nghe thấy Bạch Nhất Nặc miêu tả, chẳng những không cảm thấy tỉnh ra, ngược lại còn nghi ngờ hơn.
Ông ta tò mò hỏi: “Cô nói đây là bữa tiệc toàn cá nhưng không thấy bóng dáng cá đâu.”
Bạch Nhất Nặc cười: “Tiệc toàn cá của tôi có một đặc điểm, ăn cá không thấy cá.”
Cha Khương cẩn thận nhìn chằm chằm một món ăn trong đó, tên món ăn này là cá tẩm bột chiên. Bạch Nhất Nặc thái cá thành những miếng có độ dày đều nhau, sau đó bỏ vào nồi chiên dầu, cần phải nhìn cẩn thận mới có thể nhận ra đặc điểm của thịt cá, nhận ra là làm từ thịt cá.
Khương Tân Di không nhịn được xen mồm: “Cha ơi, văn hoa Trung Hoa bác đại tinh thâm, sao cha lại ngạc nhiên đến thế?”
Cha Khương: “...” Đứa con trai này không thể nhận rồi.
Cha Khương vốn không đói bụng, bởi vì kinh hãi dồn dập, ý nghĩ căn bản không ở việc ăn, thế nhưng sau khi ngửi được mùi thơm thuần khiết tươi ngon tản ra từ những món ăn làm từ cá này, yết hầu cha Khương khẽ động, con sâu thèm ăn bị hấp dẫn.
Thế nhưng hiện tại vẫn chưa thể ăn cơm, bởi vì chủ nhân Bạch Nhất Nặc vẫn chưa nói gì, tuy mọi người đều động lòng nhưng vẫn quan tâm lễ nghi nên không ai động đũa.
Sau khi Tô Mạt Mạt rót rượu cho mọi người, một âm thanh đột ngột phát ra từ trong bữa tiệc.
Tiêu Vũ làm bộ ho khan một tiếng, sau đó nói: “Bà chủ Bạch, tôi có việc muốn nói với cô.”
Bạch Nhất Nặc nhìn anh ta với ánh mắt tò mò: “Có chuyện gì anh cứ nói thẳng.”
Tiêu Vũ tỏ vẻ đau lòng: “Bà chủ Bạch, người sáng không nói lời tối, tôi cảm thấy cô nấu ăn ngon, Khương Tân Di chưa chắc sẽ thắng. Khương Tân Di là một trong những trụ cột của Vân Đình Chi Tinh chúng tôi, có rất nhiều khách hàng trung thành, Vân Đình Chi Tinh không thể mất cậu ta. Vụ cá cược này...”
Sau khi cha Khương nghe thấy lời Tiêu tổng nói, con mắt màu xanh ngọc sáng ngời, cuối cùng Tiêu tổng cũng ra oai rồi, chắc vụ cá cược này sắp bị hủy bỏ rồi.
Bạch Nhất Nặc nghe thấy lời Tiêu Vũ nói, trên mặt không có chút rung động nào.
Tiêu Vũ nói: “Vụ cá cược này... cứ tiếp tục đi.”
Cha Khương: “???”
Tại sao Tiêu tổng lại nói như vậy?
Rất nhanh, Tiêu Vũ đã giải đáp nghi vấn của ông ta.
Anh ta nói với đôi mắt đầy mong chờ: “Thế nhưng vụ cá cược này đối với Khương Tân Di mà nói quá bất công, nếu như cô thua, cô có thể làm gì cho Khương Tân Di đây?”
Bạch Nhất Nặc thành thật trả lời: “Khương Tân Di nói cậu ta còn chưa nghĩ ra.”
Khương Tân Di gật đầu: “Đúng vậy, tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra.”
Tiêu Vũ lập tức bảo: “Cậu không cần suy nghĩ, tôi cho cậu một đề nghị, nếu như cậu thắng thì bà chủ Bạch hãy đến Vân Đình Chi Tinh.”
Khương Tân Di nghĩ đến cảnh tượng cộng sự với Bạch Nhất Nặc, cảm thấy dù sao cũng không phải chuyện xấu, suy tư một lúc rồi gật đầu: “Được, đề nghị này không tệ.”
Khương Tân Di vừa dứt lời, các nhân viên phục vụ đều kinh hãi.
Tô Mạt Mạt không hề muốn mất đi bà chủ Bạch.
Thế nhưng công bằng mà nói, phương thức một đổi một này quả thực công bằng, thậm chí Bạch Nhất Nặc vẫn lời, có thể trực tiếp nhậm chức ở nhà hàng lớn như Vân Đình Chi Tinh.
Tô Mạt Mạt dừng bước lại, xoắn xuýt tìm từ, chỉ có thể tìm khuyết điểm của Tiêu Vũ: “Hai người bọn họ cá cược, tại sao người ngoài như anh lại muốn nhúng tay vào?”
Tiêu Vũ kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía Tô Mạt Mạt.
Sao tính tình của nhân viên phục vụ này lại tệ như vậy?
Trước kia anh ta đi đến bất cứ tiệm nào, nhân viên phục vụ nhìn thấy anh ta quần là áo lượt, khí chất bất phàm thì đều sẽ trở nên vô cùng nhiệt tình, nói năng cực kì thân thiết nhiệt tình.
Tiêu Vũ tức cười, tiệm của bà chủ Bạch, ngay cả nhân viên phục vụ cũng khác biệt như thế.
Tiêu Vũ ho khan một tiếng, thế là bổ sung: “Hai người họ đều là người tôi nhìn trúng, để trợ hứng cho cuộc thi của hai người, tôi muốn đầu tư thêm hai triệu, nếu như người nào thắng thì người đó có thể lấy số tiền thưởng này.”
Lúc đầu Tô Mạt Mạt rất không vui, thế nhưng sau khi nghe thấy từ hai triệu, con mắt sáng lên khó tin. Tiêu Vũ bị cô ấy nhìn như thế, cảm giác mình như bị sói đói nhìn lom lom.
Tô Mạt Mạt khó nén vui vẻ: “Anh nói thật sao?”
Tiêu Vũ gật đầu: “Đương nhiên là thật.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận