Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 58 - Thang bao 7




Thẩm Vân Khởi lườm ông cụ Tô một cái không khỏi thở dài, sau đó nói với Tô Kiệt: "Tô Kiệt à, thầy cảm thấy người khác nhau thì phương pháp cũng không giống nhau, Khổng Tử còn phải chú ý tài năng của học trò tới đâu để mà dạy. Giống như cha của em là một người ngoan cố như vậy, nếu dùng thuốc liều mạnh, ngày nào cũng bắt ông ấy ăn chay, sẽ dẫn đến tâm lý muốn đối nghịch của ông ấy. Thỉnh thoảng hãy để ông ấy khai trai, cũng có thể xem là một chuyện tốt."
Nếu là người khác nói, tô kiệt có lẽ sẽ không nghe. Nhưng là Thẩm vân khởi từng là là giáo viên của Tô Kiệt, anh ấy vô cùng kính trọng thầy, vì vậy lúc này cũng tự hỏi cách làm của mình có phải hay không quá áp đặt, quá mức cực đoan, dẫn tới cha mình cứ giống như ăn trộm lén lút chạy ra ngoài ăn vụng.
Anh ấy đã theo sau cha suốt một quãng đường dài, cha vừa đi về phía trước vừa quay đầu lại nhìn, nhìn xa giống như một con chuột đang lấm la lấm lét.
Tô Kiệt không phải là người vô lý, suy nghĩ một hồi mới gật đầu: "Thưa thầy, lời thầy nói cũng có lý. Cách làm của em quả thực có chút cực đoan, nhưng dù cho ăn vụng thì cha cũng không nên ăn ở loại cửa tiệm ruồi nhặng bao đầy như vậy. Vệ sinh của tiệm này không có được đảm bảo, lỡ như ăn vào bị bệnh bao tử gì, người khó chịu không chỉ có mình cha mà con cái của cha cũng phải chịu tội."
Thẩm Vân Khởi - người mới vừa ăn xong thang bao nghe thấy lời này của Tô Kiệt rất không vui.
Thẩm Vân Khởi: "Lời nói của em sao có vẻ như khinh thường cái cửa tiệm nhỏ này, em cẩn thận nhìn kỹ một chút, vệ sinh trong cửa tiệm này không hề có vấn đề gì."
Tô Kiệt ngẩng đầu nhìn cảnh vật xung quanh cửa tiệm, không khỏi sững người một chốc, vừa rồi anh ấy một đường theo cha đi vào, vẫn chưa quan sát kĩ càng cửa tiệm trông như thế nào. Nhưng từ khi anh ấy tốt nghiệp trường trung học cơ sở Hải Thị, chợ đen đã tồn tại được mười mấy năm rồi. Nhưng trong ấn tượng ban đầu, hình ảnh chợ đen trong đầu của anh ấy luôn là không sạch sẽ không vệ sinh.
Tuy nhiên sau khi quan sát, cửa tiệm thực sự rất sạch sẽ, người trong cửa tiệm đông như vậy, nhưng trên mặt đất không có một chút vết bẩn nào.
Đồng thời có thể thông qua lớp kính thủy tinh nhìn thấy phòng bếp kiểu mở hoàn toàn không giống với mấy cửa hàng nhỏ ở chợ đen trong ấn tượng của anh ấy, lúc nào cũng lung tung rối loạn, khói lửa mịt mù. Ngược lại gọn gàng ngăn nắp, sạch sẽ ngăn nắp.
Tô Kiệt vốn có cách nhìn không mấy tốt đẹp với cửa tiệm này giờ đây có chút bị lay động.
Nhìn thấy Tô Kiệt đã bình tĩnh lại bởi những lời của Thẩm Vẩn Khởi, trong lòng ông cụ Tô không khỏi nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Ông ấy muốn để Tô Kiệt quên đi việc ông ấy ăn vụng, không nổi giận với ông ấy nữa, vì thế rèn sắt khi còn nóng, kéo Tô Kiệt đang đứng suy nghĩ ở một bên ngồi xuống, nhịn đau đem thang bao trước mặt mình đẩy qua cho anh ấy: “Tô Kiệt, con ăn thử cái thang bao này đi.”
"Con không ăn."
Tô Kiệt ngoài miệng nói lời cự tuyệt cúi đầu liền thấy cái thang bao mà cha đã đưa qua. Ban đầu anh ấy có vẻ kháng cự nhưng giờ có chút sửng sốt.
Thang bao thật to.
Thang bao to bằng bàn tay của anh ấy, nhìn giống một đóa hoa cúc đang nở rộ, khi lắc lư chiếc bánh, nước súp đầy ắp bên trong cũng lắc lư theo, “duang”, giống như giây tiếp theo liền sẽ phá tan lớp vỏ hơi mỏng trào ra ngoài.
Sau khi anh ấy tốt nghiệp lựa chọn gây dựng sự nghiệp bằng cách mở một nhà công ty, trải qua nhiều năm năm xã giao ở khắp mọi nơi như vậy, chủ động hoặc là bị động được nếm qua rất nhiều món ngon.
Nhưng anh ấy chưa từng thấy cái thang bao nào lớn như vậy, Đỉnh Lâu luôn được biết đến với món thang bao gạch cua khổng lồ, nhưng khi đem ra so sánh với cái thang bao ở trước mặt này thì chỉ như châu chấu đá xe.
Ông cụ Tô làm như vô cùng thành thạo, đem lời của Bạch Nhất Nặc lặp lại một lần nữa nói cho Tô Kiệt nghe: “Bà chủ nói, trước hết con kẹp cái bánh bao lên cắn một cái lỗ nhỏ, sau đó uống sạch nước súp bên trong.”
“Con sẽ ăn thang bao.”
Tô Kiệt vốn dĩ không tính ăn cái thang bao này nhưng tay không tự chủ được mà động động, trước khi phản ứng lại, thì anh ấy đã động thủ rồi.
Anh ấy gắp một bên thang bao lên, để bánh bao nhân hấp hơi cách lồng hấp, sau đó cúi đầu cắn một ngụm, nước súp nóng hầm hập lập tức bắn tung tóe ra.
“Nóng quá!” Tô kiệt hít một hơi. Nước súp có chút nóng, nhưng cảm giác đau cũng không rõ ràng, cũng không làm đầu lưỡi của anh ấy bị bỏng.
Tô Kiệt chịu đựng sự đau đớn ở đầu lưỡi, nhưng không có đem thang bao vứt bỏ, ngược lại cúi đầu hút nước súp trong thang bao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận