Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 59 - Thang bao 8




Phần da heo được lựa chọn sử dụng là ở phần móng heo ngon nhất, sau khi trải qua nhiều lần luộc qua nước sôi, một chút mùi hôi cũng không có. Nước súp gà là gà ta được đun sôi trong tám tiếng đồng hồ. Các loại rau theo mùa như măng, nấm hương, v.v… cắt thành hạt lựu, trộn vào trong hỗn hợp, trung hòa vị béo của thịt, cả cái thang bao đều là vị thịt tươi ngon ngoài ra còn có vị ngọt của rau củ.
Từ da heo, súp gà, các loại rau theo mùa, v.v… và các nguyên liệu khác làm thành nước súp tươi ngon sảng khoái, khi người ăn uống vào trong miệng , khi nuốt xuống họng sẽ có cảm giác như không có gì. Toàn bộ khoang miệng của Tô Kiệt ngập tràn hương vị thơm ngon của nước súp, có cảm giác mỗi tế bào trong cả cơ thể đều đang kêu gào nước súp này quá ngon rồi.
Đợi đến khi nước súp trong thang bao đã bị uống cạn sạch, Tô Kiệt cảm thấy vẫn chưa đã thèm.
Hắn cắn một miếng thang bao, ánh mắt lập tức trừng to. Mùi vị của vỏ bánh không có vô vị như anh ấy tưởng tượng, trái lại nó vừa mỏng vừa có nếp gấp, bởi vì thấm đẫm nước súp, cho nên càng nhai càng thơm.
Sau khi uống cạn nước súp ngon như vậy, vỏ thang bao vừa ngon vừa dai, khiến cho mức độ hương vị của cả cái bánh bao súp hết sức phong phú, mỗi lần cắn một miếng đều cảm thấy rất bất ngờ.
Ông cụ tô vốn dĩ nơm nớp lo sợ, nhưng nhìn Tô Kiệt ăn đến xuất thần như vậy, trái tim đang treo lơ lửng trên cổ họng cuối cùng trở về chỗ cũ.
Cái đuôi của ông ấy lại vểnh lên: “Rất ngon phải không, cha nói với con này, từ sau khi cha nếm qua món gà sốt tiêu ở cửa tiệm này, thì liền nhớ kỹ tiệm này. Không ngoài dự đoán của cha, sau mỗi lần ăn đồ ăn ở đây đều không làm cha thất vọng.”
“Con nghĩ xem, nếu không có cha con có ăn được món thang bao ngon như vậy không. Vậy nên con không thể trách cha vì đã đi ra ngoài ăn được.”
“Cho nên con về sau không cần cấm cản cha nữa, từ nay về sau mỗi ngày cha sẽ đến đây ăn cơm, con bảo người làm không cần nấu cho cha mấy món toàn rau đó nữa.”
Tô Kiệt cầm khăn giấy lên lau miệng: “Con không thể để cha mỗi ngày đều đến đây ăn, sau này người làm vẫn sẽ dựa theo thực đơn của bác sĩ nấu đồ ăn chay cho cha. Vì sức khỏe của cha càng quan trọng hơn.”
Ông cụ Tô: “……..”
Tô Kiệt: “Nhưng con sẽ đến hỏi thăm bác sĩ xem cha có thể ăn món khác trong một tuần không, với lại sau này khi cha đến tiệm cơm Bạch Ký ăn thì nhớ mang con theo.”
Ông cụ Tô: “Quyết định vậy nha!”
………………………….
Lúc đến giờ ăn tối, một tóp khách hàng có vẻ ngoài khác với người bình thường tiến vào cửa tiệm.
Chu Hàng mang theo một đám học sinh lớp một đi vào.
“Đây chính là tiệm bán cơm chiên rất ngon mà cậu nói sao, Chu Hàng.” Một giọng nói vẫn còn hôi sữa vang lên.
Mặc dù chỉ là một học sinh tiểu học, nhưng dáng vẻ của cậu bé đó và Chu Hàng không quá giống nhau, toàn thân từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu, thần thái cũng không ngây thơ như Chu Hàng.
“Đúng rồi, Khương Trú. Mình cảm thấy nó còn ngon hơn so với chân gà, cho nên đưa các bạn đến đây ăn.” Chu Hàng gật đầu lia lịa, dường như như vậy thì có thể chứng tỏ món cơm chiên này ngon biết bao nhiêu.
Khương Trú nhíu nhíu mày, không vui nói: “Tớ mới không ăn ở cái loại cửa tiệm nhỏ như vậy, tớ muốn ăn cơm tây cơ.”
Tô Hạ nghe thấy lời nói của Khương Trú thì rất không vui, cô bé bất mãn nói: “Cậu sao có thể nói thẳng như vậy khi ở trong tiệm người ta chứ, chủ tiệm nghe thấy thì phải làm sao, thật thiếu lễ phép mà.”
“Hứ” Khương Trú hất đầu đi phớt lờ Tô Hạ: “Ai muốn ăn ở cái cửa tiệm nhỏ xíu này chứ.”
“Rõ ràng nói hôm nay sẽ để Chu hàng đưa bọn mình đi ăn cơm, Khương Trú cậu quá mất hứng rồi.”
Tô Hạ nhìn năm bạn học khác trong đó bao gồm có cả Chu Hàng: “Nếu Khương Trú vẫn nói chuyện bất lịch sự như vậy, thì bọn mình đừng chơi với cậu ấy nữa. Bọn mình tự ăn, để cậu ấy đi mà ăn đồ tây của cậu ấy.”
Tô Hạ cúi đầu nhìn cái bụng đã hơi phồng lên của mình: “Nhưng mà, Chu Hàng à, tiệm này ngoài cơm chiên ra còn có món gì ngon không? Tớ vừa mới ăn que cay xong, bụng có chút no, tớ muốn ăn một món khác.”
“Tớ cũng vậy, vừa mới ăn xong hơi nhiều que cay.”
Mấy đứa nhỏ khác cũng nhao nhao dơ tay.
Điều này có hơi làm khó Chu Hàng, nó cũng chỉ mới ăn được món cơm chiên ở cửa tiệm này, nó cũng không biết còn có món nào ngon.
Vì thế nó tìm đến Bạch Nhất Nặc ở quầy thu ngân xin giúp đỡ: “Chị chủ quán ơi, bạn của em không muốn ăn cơm chiên, tiệm của chị còn có món ngon nào khác có thể cho tụi em ăn không?”
Bạch Nhất Nặc cúi đầu nhìn mấy đứa nhóc còn chưa cao đến eo cô, cười cười nói: “Chị nghĩ các em nên ăn thang bao, mười đồng một cái.”
Khi Tô Hạ nhìn thấy Bạch Nhất Nặc, hai mắt sáng lên: “Chị gái xinh đẹp, em muốn một cái thang bao.”
Mấy bạn học khác cũng gọi một cái thang bao, rồi trả tiền.

Bạn cần đăng nhập để bình luận