Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 603 - Thủ đô 1




Bạch Nhất Nặc nhìn con chó trước mặt, động tác trên tay dừng lại.
Chó chăn cừu tránh khỏi ràng buộc của quản gia, chạy vào trong phòng, đứng ở trước mặt cô. Ánh mắt nhìn chằm chằm thịt khô trong tay cô, dù là ai cũng đều thấy được nó rất thèm thuồng.
Chó chăn cừu vừa nhìn chằm chằm thịt khô, vừa hít mũi, thân thể vận sức chờ phát động, nóng lòng muốn thử, cực kỳ muốn nhào tới. Nhưng nó còn nhớ rõ con thú hai chân hung dữ trong phòng kia, có phần rụt rè, không dám làm càn.
Tô Mạt Mạt nhìn thấy con chó chăn cừu này lại chạy vào, bị dọa đến tái mặt đi. Một lát sau, cô ấy nhìn thấy con chó chăn cừu này không có ý cắn người thì mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Bà chủ, dường như nó muốn cũng ăn thịt khô trên tay chị.”
Ánh mắt Tô Mạt Mạt nhìn chó chăn cừu từ từ trở nên kỳ lạ: “Con chó này tinh mắt thật. Thịt khô cho thú cưng mà bà chủ làm cực kỳ thơm, tuy em là người nhưng đôi khi cũng khó tránh khỏi thấy thèm.”
Bạch Nhất Nặc che Samoyed đang run lẩy bẩy trong lòng, cất thịt khô trong tay đi.
Cô không muốn đưa thịt khô cho con chó chăn cừu này, con chó chăn cừu này không ngoan như Samoyed, cũng không đáng yêu như Samoyed, vừa nãy còn dọa cô và chó. Cô thực sự không thể có thiện cảm.
Hơn nữa vừa nãy lúc cô đang dỗ Samoyed cũng đã nói chỗ thịt khô cho thú cưng này đều là của Samoyed, đương nhiên sẽ không nuốt lời.
Chó chăn cừu nhìn thấy Bạch Nhất Nặc giấu thịt khô ở phía sau, ánh mắt trở nên hung ác, nhe răng trợn mắt, muốn dùng cách này khiến Bạch Nhất Nặc cho nó thịt khô. Nhưng mà không như mong muốn, bất kể nó nhe răng trợn mắt thế nào, Bạch Nhất Nặc đều không để ý đến nó.
Bạch Nhất Nặc trải qua chuyện vừa rồi, đã thấy rõ bản chất của con chó chăn cừu này chỉ là miệng cọp gan thỏ.
Chiêu thức trăm lần hiệu quả cả trăm trước kia lại thất bại đối với Bạch Nhất Nặc, biểu cảm trên mặt chó chăn cừu trở nên cứng ngắc, không khỏi ngẩn người.
Sao con thú hai chân này lại khác với người khác chứ?
Trong đầu con chó chăn cừu nảy ra ý cướp đoạt thịt khô, nhưng ý nghĩ này vừa nảy ra lập tức bị nó ép xuống.
Nó nhìn thấy người cực kỳ dữ tợn kia lên lầu rồi mới len lén chuồn vào. Ngộ nhỡ người kia đi xuống, nhìn thấy nó đang cướp đồ thì có lẽ sự việc sẽ không dễ xử lý nữa.
Nhưng muốn nó từ bỏ thì nó cũng không chịu.
Từ trước tới nay nó chưa từng thấy thịt khô thơm như thế, tản ra mùi thịt thơm ngào ngạt, khiến nước miếng của nó sắp chảy xuống, hấp dẫn nó hơn so với thịt khô các loại nhãn hiệu.
Chó chăn cừu nhìn về phía chó Samoyed non với ánh mắt có phần ghen tỵ, dựa vào đâu con chó nhỏ yếu không có sức này có thể ăn, còn con chó lớn mạnh đẹp trai như nó lại không xứng được hưởng?
Đúng lúc này, trong đầu của nó nảy ra một ý nghĩ, con Samoyed này có thể, vì sao nó không thể?
Chó chăn cừu nảy ra dáng vẻ đáng yêu của Samoyed trong đầu, như thể ngộ ra điều gì, thông minh đột xuất.
Thế là Bạch Nhất Nặc liền nhìn thấy con chó chăn cừu này nằm úp sấp ở trước mặt của cô, bắp thịt thả lỏng, dáng vẻ nhận lỗi. Chó chăn cừu nhìn chằm chằm thịt khô trên tay cô, vẻ hung ác trên mặt hoàn toàn biến mất, đuôi vẫy vẫy.
Bạch Nhất Nặc: “...”
Cảnh tượng chó săn học theo dáng vẻ đáng yêu của Samoyed thật sự là quá cay mắt rồi.
Lúc Kỷ Sương Hành trở lại vừa vặn thấy cảnh ấy.
Từ trước đến nay Peter không sợ trời không sợ đất, đừng nói đối với người ngoài, ngay cả đối với chủ cũng mặt không cảm xúc, cậu ta cho rằng đây chính là bản tính của loại chó săn này, nhưng không chán ghét ngược lại rất thích, bởi vì dáng vẻ này rất ngầu.
Không nghĩ tới có một ngày, cậu ta còn có thể thấy dáng vẻ nịnh hót như thế của Peter.
Cậu ta có phần mờ mịt, ngoảnh lại nhìn về phía quản gia bên cạnh: “Nó đang làm gì thế?”
Quản gia lau mồ hôi trên đầu: “Cậu hai, hình như là nó muốn ăn đồ khách mang theo, tôi không tài nào kéo lại được.”
Bước chân Kỷ Sương Hành dừng lại, chân mày nhíu thật chặt.
Kỷ Sương Hành nhìn về phía ba người xa lạ này. Ba người này đều là người có ngoại hình xuất chúng, cô gái ở giữa càng làm cho người ta hai mắt phát sáng.
Có điều bây giờ cậu ta không có ý bắt chuyện, trong đầu cậu ta toàn là con chó chăn cừu này.
Cậu ta đi tới phía sau chó chăn cừu, khom lưng nhặt dây xích chó trên mặt đất lên, quát lớn: “Peter, mày làm cái gì đấy, ngu quá!”
Chó chăn cừu nghe thấy giọng nói quen thuộc của chủ thì thông minh đột xuất, lập tức đứng lên.
Chủ nhân đến rồi! Nó có thịt khô ăn rồi!
Nó lập tức khôi phục thành dáng vẻ thần thái sáng láng lúc trước, dường như con chó vừa mới phục xuống nịnh hót kia không phải là mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận