Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 604 - Thủ đô 2




Chó chăn cừu giơ chi trước của mình lên, chỉ vào thịt khô trên tay Bạch Nhất Nặc, âm thanh bá đạo, vẻ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng: “Gâu! Gâu!” Nó muốn ăn thịt khô!
Kỷ Sương Hành day ấn đường, cuối cùng cũng biết có chuyện gì xảy ra.
Khi cậu ta bình tĩnh lại, cậu ta đột nhiên ngửi được mùi thơm lạ lùng rất hấp dẫn trong không khí.
Lúc Kỷ Sương Hành đi tới, đám người Bạch Nhất Nặc vốn muốn chào hỏi một cách lịch sự, nhưng tình huống thực tế không cho phép, bởi vì đồ ăn vặt bà chủ Bạch làm thật sự quá ngon, khiến người ta hoàn toàn không dừng miệng được.
Tô Mạt Mạt nhai thịt lợn nướng mật ong trong miệng, vẻ mặt cảm động: “Oa, em chưa từng ăn xong thịt lợn nướng ngon như vậy, không chỉ có thịt lợn ngon, còn có một mùi vị tươi mát nên hoàn toàn không ngấy, không biết là cái gì. Em ăn đến bây giờ cũng không muốn dừng lại.”
Bạch Nhất Nặc cười nói: “Lúc chị sấy khô thịt lợn đã quét một tầng rượu gạo vị trái cây, cho nên có vị trái cây nhàn nhạt.”
Quý Dư Trì đánh giá: “Thịt bò khô ngũ vị hương này cũng không tệ, cảm giác khi ăn tốt, hoàn toàn không dính răng, càng nhai càng ngon.”
Bạch Nhất Nặc lấy một túi thịt bò khô, từ từ mở ra, cười nói: “Tôi cũng thấy rất ngon, cho nên đã làm rất nhiều.”
Vừa rồi lúc ở cửa, nếu như chỉ là mấy túi đồ ăn vặt bị con chó chăn cừu cướp đi thì cũng không sao cả.
Nhưng ở nhà tiết kiệm thì tiết kiệm chứ ra đường ắt phải dắt vài đồng, Bạch Nhất Nặc lo hành trình lần này dài nên đã đặc biệt làm rất nhiều thứ giống như chuột đồng trữ thức ăn vậy. Đồ trong túi xách là khẩu phần lương thực của tất cả bọn họ.
Túi xách này là một túi xách rất lớn, giống như hộp đồ nghề, bên trong chứa rất nhiều đồ ăn vặt. Đồ ăn vặt bên trong đều được đóng gói hút chân không cỡ nhỏ, ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, sạch sẽ thuận tiện.
Ba người bọn họ đang ăn đồ ăn vặt, Samoyed thì ăn thịt khô, cuộc sống thảnh thơi tốt đẹp.
Mũi chó chăn cừu rung động như bị hút hồn, khẽ há miệng, con mắt nhìn chằm chằm vào thứ họ ăn.
Nội tâm chó chăn cừu khát vọng tột cùng, không nhịn được dùng đầu cọ cọ quần Kỷ Sương Hành như đang thúc giục cậu ta.
Kỷ Sương Hành nhìn đồ trên tay bọn họ, không để ý tới chó chăn cừu, sắc mặt khó lường.
Một lát sau,rốt cục mở miệng: “Mọi người là Kỷ Tử Hoài người mang tới?”
Bạch Nhất Nặc bỏ đồ trong tay xuống, trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc hơn lúc trước.
Cô chưa từng làm sư phụ, lần này là lần đầu tiên cô gặp người nhà học trò, tất nhiên phải nghiêm túc hơn.
“Có thể cho tôi thịt khô trên tay cô không?”
Bạch Nhất Nặc lắc đầu: “Xin lỗi, không được, đây là đồ cho chó nhà tôi ăn, tôi bằng lòng thì nó cũng sẽ không cho người khác.”
Sắc mặt Kỷ Sương Hành cứng lại, mặc dù thịt khô này rất thơm nhưng chỉ là một chút thịt khô mà thôi, người này còn không muốn cho.
Kỷ Sương Hành châm chọc khiêu khích: “Thì ra bạn bè mà Kỷ Tử Hoài dẫn về là như thế này.”
Bạch Nhất Nặc nhạy bén cảm nhận được sự thù địch của đối phương nhưng cô không thèm để ý, vẻ mặt như thường: “Thật ra không chỉ là bạn bè, tôi là sư phụ của Kỷ Tử Hoài.”
Kỷ Sương Hành ngẩn người, không thể tin tưởng: “Cô đang nói cái quái gì đấy?”
“Anh ấy chưa nói với mọi người sao? Tôi là sư phụ của anh ấy, bây giờ anh ấy đang làm ở trong tiệm cơm của tôi.” Bạch Nhất Nặc nghĩ đây là người nhà của Kỷ Tử Hoài, muốn nói vài lời tốt đẹp vì Kỷ Tử Hoài: “Anh ấy làm việc rất nghiêm túc, năng lực hết sức ưu tú.”
Kỷ Sương Hành nhìn cô gái trông còn nhỏ hơn cả Kỷ Tử Hoài này, trong đầu kêu ong ong.
Cô gái này nói mình là sư phụ của Kỷ Tử Hoài?
Đúng lúc này, Kỷ Tử Hoài xuống lầu, cầm đồ mình đã thu dọn trên tay.
Kỷ Sương Hành thoáng liếc thấy Kỷ Tử Hoài, tay cầm dây xích chó hơi dừng lại.
Cậu ta cũng không biết tại sao mình lại muốn dừng tụ hội, lập tức trở về.
Rõ ràng cậu ta chán ghét người anh trai Kỷ Tử Hoài này.
Lúc nhỏ, Kỷ Tử Hoài luôn xuất sắc hơn cậu ta, thành tích học tập luôn đứng đầu toàn trường, thành tích thể dục cũng không kém bao nhiêu, giành được các loại giải thưởng đến mức tay mềm cả đi, mà cậu ta thì bình thường giống như người qua đường. Người khác chỉ biết cậu cả nhà họ Kỷ chứ không biết cậu ta. Cậu ta vẫn luôn sống trong cái bóng của Kỷ Tử Hoài, thậm chí còn bị tò mò rốt cuộc có phải là con trai của Kỷ Minh Hải hay không.
Mọi người coi trọng Kỷ Tử Hoài, cảm thấy anh ấy sẽ là một người kế nhiệm phù hợp tiêu chuần. Kỷ Sương Hành cảm giác khoảng thời gian đó mình sống giống như dòi bọ trong bóng tối, nội tâm tràn đầy hâm mộ và ghen ghét.
Bên ngoài đều tưởng là Kỷ Minh Hải chướng mắt con trai cả cho nên muốn đề bạt con trai út, thật ra sự việc vừa vặn trái lại, là bản thân Kỷ Tử Hoài không muốn kế thừa thiết bị điện Minh Hải.

Bạn cần đăng nhập để bình luận