Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 612 - Thủ đô 10




Sau khi nghe được tỉ lệ ăn chia này, cậu ấy không phí thời giờ suy nghĩ gì mà trả lời ngay: “Tôi cảm thấy ổn.”
Cậu ấy vui mừng nói: “Chú ơi, cháu có thể làm đồ ăn nhà họ Viên không, khiến đồ ăn nhà họ Viên nổi tiếng ở Hải Thị.”
Viên Ôn thở dài một hơi: “Đương nhiên cháu có thể làm, nhưng...”
“Nhưng gì ạ?”
“Cháu còn nhỏ như vậy, chú lo lắng chỗ cháu đi xa như vậy.” Viên Ôn nói.
Tính cách Viên Ôn ôn hòa, đối với hai người mà nói, vừa giống cha lại vừa giống mẹ. Ông ấy giống như một con gà mẹ, nhọc lòng vì con. Nếu như không phải Kỷ Tử Hoài nhất định ở lại Hải Thị thì ông ấy muốn bảo vệ cả ba người bọn họ ở dưới cánh của mình hơn.
Viên Ôn nhìn Bạch Nhất Nặc giống như nhìn bọn buôn người bắt cóc con mình vậy, trong ánh mắt có chút oán trách.
Cô Bạch này không chỉ bắt cóc Kỷ Tử Hoài, chẳng lẽ còn muốn bắt cóc hai đứa đồ đệ của ông ấy ư?
An Thanh có phần cạn lời: “Chú à, cháu đã trưởng thành rồi.”
Gặp chuyện không quyết định được thì tìm người giúp đỡ, Viên Ôn nhìn về phía An Án: “An Án, cháu cảm thấy thế nào?”
An Án chín chắn hơn so với An Thanh nhiều, vẫn không nói chuyện, suy nghĩ sâu xa.
Cậu ấy nghe thấy câu hỏi của Viên Ôn thì lắc đầu: “Cháu không đồng ý.”
Trong lòng Viên Ôn cực kỳ vui mừng, rốt cuộc đã có một người đáng tin cậy.
“Cô Bạch, cô đừng nghe lời An Thanh nói, thằng nhóc này nghĩ ra ngoài là ra ngoài được, anh trai nó cũng không đồng ý. Tôi có thể giới thiệu những người khác cho cô.”
An Thanh và anh trai có quan hệ tốt, sau khi nghe thấy lời của cậu ấy thì không khỏi thở dài, mặt mày tiu nghỉu, có phần uể oải.
Xem ra hành trình đến Hải Thị không thành công rồi.
Ai ngờ An Án đột nhiên nói: “Ý của cháu không phải như thế. Cháu và An Thanh chưa từng tách ra, nếu như nó đi thì cháu cũng muốn đi, nhưng cháu không có lý do để đi.”
Bạch Nhất Nặc rõ ràng nghe được câu nói của cậu ấy có hàm ý khác, thế là cười hỏi: “Cậu muốn nói điều gì?”
An Án không định thừa nước đục thả câu, nói thẳng: “Đấu một trận với tôi đi.”
Giọng điệu An Án trịnh trọng, trên khuôn mặt tuấn tú hết sức nghiêm túc: “Tôi muốn biết, rốt cuộc đồ ăn cô làm lợi hại hơn so với đồ ăn nhà họ Viên ở nơi nào?”
“Nếu như cô thắng tôi, tôi sẵn lòng để em trai đến chỗ cô, tôi cũng có thể cùng đi với nó. Việc tiền lương thì dễ thương lượng, lấy năng lực chịu đựng của cô làm chuẩn.”
An Án và em trai An Thanh giống nhau, đã xem cuộc thi Đêm tìm vị. Em trai An Thanh không mấy thức thú đối với nấu ăn nhưng An Án có thể được coi là một người cực kỳ yêu bếp núc. Ngay cả em trai cũng sinh lòng tò mò đối với Bạch Nhất Nặc, người anh như An Án thì càng không cần nói nhiều.
Văn Hội Lâu là thánh địa của những người tham ăn ở thủ đô. Đồ ăn nhà họ Viên là món ăn cung đình được lưu truyền đầy đủ nhất, nổi danh nhất, không chỉ lên bữa tiệc do chính phủ tổ chức một lần mà còn có tiếng tăm ở quốc tế.
An Án không mất nhiều công sức đã được hạng nhất khi thi đấu ở thủ đô.
Một núi không thể có hai hổ, cậu ấy cực kỳ để ý tuyển thủ số một Bạch Nhất Nặc ở khu thi đấu Hải Thị.
Theo cậu ấy biết, cô Bạch này không chỉ đánh bại rất nhiều đối thủ, thậm chí ngay cả Kỷ Tử Hoài cũng không bằng cô.
Kỷ Tử Hoài không chỉ có nền tảng tốt, hơn nữa học thức ăn lại tạp, tập hợp các loại tự điển món ăn tinh tuý làm một thể, tài nấu nướng không thua gì cậu ấy. Lúc nhỏ cậu ấy cũng từng học tập cùng Kỷ Tử Hoài dưới sự dạy dỗ của Viên Ôn, nếu như không phải Kỷ Tử Hoài không muốn học chuyên môn món ăn nhà họ Viên, muốn thấy thiên địa rộng lớn hơn thì khẳng định Kỷ Tử Hoài còn học tốt hơn cậu ấy.
Ở trong mắt An Án, đồ ăn nhà họ Viên là bất khả chiến bại.
An Án muốn biết rốt cuộc tài nấu nướng của cô Bạch này đã đến trình độ nào.
Bạch Nhất Nặc nghe thấy lời An Án nói cũng không cảm thấy bị khiêu khích mà còn cực kỳ bình tĩnh, nhưng tay cầm chén trà hơi dừng lại một chút.
Trước khi Bạch Nhất Nặc đến thủ đô đã từng ước một nguyện vọng có phần kỳ lạ trong mắt người khác, đó chính là có thêm vài người như Khương Tân Di.
Không ngờ nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến, người như vậy tới thật rồi.
Chẳng lẽ đây chính là mai nở hai lần trong truyền thuyết?
Tô Mạt Mạt không nhịn cười được, ghé vào tai cô nói: “Nếu như bây giờ em không ở thủ đô thì có lẽ em sẽ sản sinh ảo giác, tưởng Khương Tân Di và An Án là anh em.”
Bà chủ Bạch không cần tốn nhiều sức, chỉ cần ngồi dưới tàng cây đã có hết con thỏ này đến con thỏ đâm sầm vào cây.
“Được.” Bạch Nhất Nặc bằng lòng, trong lòng có phần vi diệu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận