Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 613 - Thủ đô 11




Bạch Nhất Nặc bị lòng hiếu thắng của An Án cảm hoá. Đã rất lâu cô chưa so tài nấu nướng với người khác, điều này làm cho cô cảm giác dường như mình đã quay lại lúc còn chưa học thành nghề.
Khi đó, cô cũng thích tìm người quyết đấu, ban đầu thường hay thua, sau đó số lần thua ít đi, về sau cô không còn thua nữa. Hễ tìm người khác so tài nấu nướng là những người đó chạy thật xa, còn nói cô bắt nạt họ.
Nếu như kiếp trước các sư huynh sư tỷ và các đồng liêu trong cung trông thấy cảnh tượng này, có lẽ sẽ oán trách cô lừa trẻ con.
Bạch Nhất Nặc có phần thả lỏng lại, may mà họ không nhìn thấy.
An Án và Khương Tân Di có chỗ tương tự, hai người bọn họ đều là người nghiên cứu tài nấu nướng, là người yêu bếp thực thụ, cộng thêm xưa nay có danh thiên tài, nội tâm hoàn toàn không chịu thua, không muốn bị người ta đè đầu.
So ra thì An Thanh sẽ không làm chuyện như vậy.
Có lẽ sẽ không còn sự trùng hợp như vậy nữa, cô phải nắm cho chắc.
Trước lạ sau quen, Bạch Nhất Nặc đã có phương thức đối phó, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều đã cho ra đề án: “Vậy chúng ta hãy tranh cao thấp trong cuộc thì Đêm tìm đi.”
Sau khi đã quyết định, Bạch Nhất Nặc bắt đầu thương lượng chi tiết cụ thể với anh em hai người.
Từ đầu tới giờ Viên Ôn vẫn không chen miệng vào được, trong lòng cực kỳ mờ mịt.
Cứ như vậy đã bằng lòng rồi?
Mãi đến lúc họ nói xong rồi, Viên Ôn vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Ông ấy nhìn chằm chằm chén rượu trong tay, giống như một người cha già cô độc vậy, rất lâu vẫn chưa nói gì.
An Thanh nhạy bén phát giác ra cảm xúc của Viên Ôn, an ủi ông ấy: “Chú ơi, không sao đâu. Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như thế, nếu chú muốn đến Hải Thị thì có thể trực tiếp ngồi xe, đi máy bay. Nếu như không muốn đến Hải Thị thì có thể trực tiếp gọi video call.”
Viên Ôn nhìn dáng vẻ nóng lòng muốn thử của An Thanh, day ấn đường.
Sao cùi chỏ của đứa bé này lại hướng ra bên ngoài?
Tính cách Viên Ôn ôn hòa, cực kỳ hiền từ, cho các đứa trẻ rất tự do, sẽ không hạn chế tự do của bọn họ, nếu không đã xách Kỷ Tử Hoài từ Hải Thị về lâu rồi.
Ông ấy biết ván đã đóng thuyền, ước định này là quyết định rồi.
Viên Ôn đành phải vỗ vai An Án: “Từ giờ trở đi, chú phải huấn luyện đặc biệt cho cháu.”
Toàn bộ hy vọng đều đặt ở trên người An Án!
An Án gật đầu: “Vâng.”
Cậu ấy sẽ chứng minh với tất cả mọi người, đồ ăn nhà họ Viên sẽ không thua bất cứ kẻ nào.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, đoàn người chuẩn bị đi. Viên Ôn theo sau, lên xe cùng bọn họ, đi tới đích đến.
Hải Lâm Uyển ở vùng ngoại ô, cái tiểu khu này cũng đều là biệt thự liên hợp. Biệt thự của Hải Lâm Uyển không phồn hoa như chỗ người nhà họ Kỷ ở, đoạn đường cũng không tốt như thế, nhưng hoàn cảnh cực kỳ thanh tĩnh, nhà cửa được trang hoàng trang nhã, có phong cách đặc biệt.
Phía sau mỗi một căn biệt thự đều có một sân sau rất to, có vài người trồng rau phía sau, có vài người làm vườn ở đó.
Bởi vì lâu không có ai ở nên sân sau của biệt thự này hoàn toàn hoang phế, cỏ dại rậm rạp, dây leo thực vật thậm chí còn bò lên tường.
Nhưng cảnh bừa bộn này cũng có một loại cảm giác bừng bừng sức sống.
Viên Ôn đưa vật trong tay cho Kỷ Tử Hoài: “Chú biết cháu muốn trở về nên đã nói với bảo mẫu thu dọn nhà cửa một lần. Di vật của mẹ cháu để ở chỗ chú, bởi vì cháu không trở về cho nên không có cách nào đưa cho cháu, nay chú trả lại cho cháu.”
Kỷ Tử Hoài nhận lấy: “Di vật gì thế ạ?”
“Là thực đơn món ăn nhà họ Đàm và bút ký học nấu ăn. Mẹ cháu bảo chú lúc cháu học có thành tựu rồi thì giao bút ký cho cháu.” Viên Ôn nói.
Ông ngoại của Kỷ Tử Hoài họ Đàm, là một đầu bếp rất lợi hại. Tuy là nguồn gốc đồ ăn nhà họ Đàm không bằng đồ ăn nhà họ Viên nhưng về mặt danh tiếng thì không kém một chút nào, cùng có tiếng tăm lừng lẫy. Lúc mẹ của Kỷ Tử Hoài biết đi đã bắt đầu học nấu ăn từ cha, thừa kế món ăn nhà họ Đàm. Nhưng trời cao đố kỵ anh tài, lúc Kỷ Tử Hoài còn nhỏ, đã bị bệnh qua đời.
Phía trên cùng là rất nhiều bản ghi chép thực đơn tinh hoa mấy đời nhà họ Đàm, ghi chép rất nhiều thức ăn quý báu, giá trị ngàn vàng. Nhưng Kỷ Tử Hoài không xem những món ăn này mà lập tức mở bút ký bên cạnh ra.
Anh ấy nhìn thể chữ xinh đẹp vừa quen thuộc vừa xa lạ bên trên, tay cầm tờ giấy trở nên rất chặt.
Kỷ Tử Hoài không nhịn được mím môi lại, trong lòng như có một tảng đá lớn đè xuống, khiến anh ấy cảm giác buồn bã.
Bạch Nhất Nặc không với tới vai của anh ấy, chỉ có thể vỗ cánh tay anh ấy, giọng điệu thân thiết: “Không sao chứ?”
Kỷ Tử Hoài cúi đầu: “Không sao.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận