Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 625 - Thủ đô 23




Bạch Nhất Nặc làm người trung gian, giới thiệu hai người bọn họ cho nhau.
“Đây là Khương Tân Di, đầu bếp chính của nhà hàng nổi tiếng ở Hải Thị chúng tôi.”
“Đây là An Án.”
Bạch Nhất Nặc trò chuyện một hồi với bọn họ, bởi vì tổ của Bạch Nhất Nặc ra sân tương đối sớm cho nên cần phải chuẩn bị từ sớm, thế là chủ động rời đi.
An Án và Khương Tân Di trao đổi trong chốc lát. Ánh mắt của họ nhìn về phía nhau càng ngày càng vi diệu, cách nhìn đối với Bạch Nhất Nặc cũng trở nên lạ lùng.
Sao cảm giác như họ bị gài thế nhỉ?
Bạch Nhất Nặc thoạt nhìn không giống như đến tranh tài mà giống như đến để đào đầu bếp.
--
An Án cảm thấy lần tranh tài này không so sánh rõ ràng như thi đấu 1 vs 1, cũng không tính là tàn khốc, thật ra đó là bởi vì anh ta rất tự tin, cảm giác mình nhất định có thể ổn định tiến vào hai mươi người đứng đầu.
Đối với những người khác mà nói, cuộc tranh tài này vô cùng tàn khốc.
Vòng thi đấu thứ hai ở khu Hải Thị là cứ một trăm người thì vào năm mươi người, mà cuộc tranh tài lần này là một trăm người chọn ra hai mươi người, tình huống nghiêm trọng đến đáng sợ.
Chủ đề của lần tranh tài này là món ăn sở trường.
Đối với tất cả top một trăm tuyển thủ mà nói, món ăn sở trường mà mọi người biết quá nhiều, để có thể thăng cấp, họ hạ quyết tâm sẽ không khinh địch, sẽ lấy ra món sở trường nhất trong các món sở trường.
Sau khi Bạch Nhất Nặc đến thủ đô đã chơi ở rất nhiều danh thắng, thấy các loại phong cảnh của Trung Quốc. Trong lòng cô vui vẻ, chuẩn bị làm một món ăn hợp với tình hình.
Quốc hoa của Trung Quốc là cây mẫu đơn, phồn hoa như gấm, lộng lẫy xán lạn, dáng hoa mỹ lệ khiến người ta nghiêng ngả.
Đồ ăn dự trữ của cô rất nhiều, chỉ cây mẫu đơn này thôi, cô đã có rất nhiều lựa chọn, trong đó có một món ăn tên là lát cá mẫu đơn.
Lát cá mẫu đơn rất thú vị. Phải thái cá thành lát cực mỏng, sau đó cho vào nồi chiên trong dầu thành màu vàng. Bởi vì nhiệt độ cao, lát cá hơi uốn cong, cực kỳ giống cánh hoa màu vàng. Đầu bếp sẽ có thể xếp các lát cá thành một đóa hoa mẫu đơn màu vàng.
Lát cá mẫu đơn cực kỳ mỏng, hơi giòn, mang theo mùi hương chỉ có của đồ chiên, ăn vừa tươi vừa ngon, khiến người ta nhớ mãi không quên.
Nhưng độ khó của lát cá mẫu đơn rất lớn, muốn lấy được một phần lát cá mẫu đơn đẹp đẽ thì một là lát cá này cần giống như hoa thật, hai là phải biết bày lát cá, yêu cầu cực kỳ cao đối với kỹ thuật của đầu bếp.
Bạch Nhất Nặc biết làm thì biết làm nhưng bởi vì lần trước từng làm cá, cô không tính làm tiếp một món cá, lần này cô muốn làm mẫu đơn yến thái.
Mẫu đơn yến thái vốn gọi là Lạc Dương yến thái, bắt nguồn từ nhà Đường. Tục truyền sau khi Võ Tắc Thiên ăn được món ăn này thì khen không dứt miệng, ban tên là nghĩa thái. Nhưng tên này không lưu truyền tới nay, bởi vì món ăn này trông giống tổ yến, nên mới lưu truyền cái tên yến thái này.
Ở vài thập niên trước, có lãnh đạo thị sát Lạc Dương, ăn được món ăn này thì vui mừng nói: “Mẫu đơn Lạc Dương đứng đầu thiên hạ, ngay cả trong thức ăn cũng nở mẫu đơn.” Lạc Dương yến thái liến được gọi là Lạc Dương mẫu đơn yến thái.
Hình dáng của mẫu đơn yến thái như bông hoa nở rộ, đẹp đẽ dị thường, bắt đầu từ Đường triều, truyền lưu nghìn năm, cũng tươi đẹp cả nghìn năm.
Số lượng giám khảo của lần tranh tài này không nhiều không ít, có hai mươi người. Họ sẽ quyết định ra điểm số của tất cả tuyển thủ. Bởi vì các tuyển thủ chưa hoàn thành đồ ăn cho nên nhóm giám khảo đang nói chuyện câu được câu không.
Giám khảo chính tên là Cố Thanh, là hội trưởng hiệp hội ẩm thực thủ đô.
Ông ấy ngoảnh lại nhìn về phía tất cả giám khảo bên cạnh, cười nói: “Mọi người cảm thấy vị tuyển thủ nào sẽ đoạt giải quán quân?”
Một vị nam giám khảo cười: “Đồ ăn mà đầu bếp con lai tên Khương Tân Di kia làm rất thú vị, có bóng dáng của đồ trung và đồ tây, không có cảm giác quá tách biệt, khiến hai mắt người ta phát sáng. Tôi đã từng đến Hải Thị ăn, bây giờ vẫn nhớ kỹ.”
Một vị nữ giám khảo khác nói: “Tôi cảm thấy Trần Minh Nguyệt không tệ, tôi từng ăn món ăn mà ông nội cô ấy làm, đến nay vẫn khó quên. Hy vọng có thể có một lần có lộc ăn nữa.”
Họ liên tiếp nói ra tuyển thủ mà bản thân coi trọng.
Lúc này, hội trưởng hiệp hội ẩm thực Hải Thực Giang Hải Tấn đột nhiên nói: “Mọi người không coi trọng Bạch Nhất Nặc kia ư?”
Giang Hải Tấn có phần buồn bực, ông ấy coi trọng Bạch Nhất Nặc nhất, sao những người khác lại không đề cập tới cô?
Thật ra không phải là người khác không muốn nói, mà là người khác không hiểu rõ về Bạch Nhất Nặc. Ẩm thực là thứ mà người từng ăn mới có quyền phát ngôn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận