Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 641 - Thủ đô 39




Bạch Nhất Nặc đang muốn tắt điện thoại di động, kết quả điện thoại truyền đến hồi âm. Cô xem nội dung, giờ mới hiểu đối phương đã đi xem hotsearch.
[Cô là nhan khống?]
Bạch Nhất Nặc có phần đau đầu: [Thật sự không phải mà.]
SH: [Tôi biết.]
Bạch Nhất Nặc hơi nghi hoặc: [Người khác đều không tin tôi, vì sao anh lại tin tưởng tôi?]
SH: [Nếu như cô là nhan khống thì hẳn là sẽ thích tôi.]
Trong lời nói dường như hoàn toàn không để những người khác vào mắt.
Bạch Nhất Nặc: “...”
Bạch Nhất Nặc dường như nhìn thấy một con công đang xòe đuôi, không thể không nói, anh ấy thật sự có chút tự luyến.
Hơn nữa lời của anh ấy cũng hơi khiến người ta hiểu lầm. Trước kia Bạch Nhất Nặc cũng cảm thấy kỳ lạ, bây giờ càng cảm thấy có phần bất ngờ. Thịnh Hàn là người bạn mà khó khăn lắm cô mới có thể trò chuyện đôi câu, cô không muốn để cho đoạn tình bạn này biến chất, thế là sinh ra ý định nhắc nhở.
Bạch Nhất Nặc: [Trước kia anh không chỉ tặng tôi rất nhiều thứ còn giúp tôi rất nhiều chuyện, tôi rất cảm ơn anh. Tôi không biết có phải anh đối với mỗi người đều như vậy hay không, nhưng biết anh là người tốt. Có điều lần sau anh vẫn nên đừng nói như vậy, cũng đừng tặng thứ quý trọng thế nữa, tôi sẽ hiểu lầm đấy. Tình quân tử nhạt như nước, không nên giả tạo xa hoa mới đúng.]
Bạch Nhất Nặc soạn một đoạn văn rất dài rồi gửi đi, đối phương mãi chưa trả lời, khiến cô có phần xoắn xuýt.
Cô thở dài, cô nói chuyện khó tránh khỏi có phần không nể mặt, hy vọng đối phương đừng tức giận.
Cô đang định đặt điện thoại di động xuống, ai ngờ điện thoại đột nhiên reo lên, một cuộc gọi đến qua wechat.
Bạch Nhất Nặc nhìn nick name quen thuộc trên màn hình, nhận điện thoại.
Giọng người đàn ông lành lạnh truyền đến từ trong loa, giọng điệu nghi hoặc: “Cô nói tôi đối với mỗi người đều như vậy?”
Bạch Nhất Nặc trầm mặc không nói gì, hiển nhiên là ngầm thừa nhận.
Một lát sau, sau khi yên lặng một hồi, cô nói: “Rất có thể.”
Thời tiết dày sương, gió lạnh kéo tới, anh ấy không hề cảm nhận được cái lạnh, khí nở nụ cười: “Từ khi đi học, tôi đã biết giữ một khoảng cách với con gái.”
“Một người giữ mình trong sạch như tôi lại bị cô coi thành loại người như vậy.”
Bạch Nhất Nặc: “...” Cô hiểu lầm rồi?
Trong đầu Bạch Nhất Nặc hơi loạn, không biết nên nói cái gì. Lúc này, điện thoại di động của cô đột nhiên không còn âm thanh.
Cô đưa điện thoại di động xuống, kinh ngạc phát hiện điện thoại đã tắt bởi vì hết điện.
Sau khi Tô Mạt Mạt biết được chuyện này thì bất lực: “Sạc dự phòng của em cũng hết điện rồi.”
Nhân viên phục vụ thấy thế bèn đi tới, lấy điện thoại di động của Bạch Nhất Nặc đi nạp điện.
Tô Mạt Mạt tùy ý hỏi: “Ai gọi điện thoại thế ạ?”
Bạch Nhất Nặc trả lời: “Một vị khách.”
Cô có phần đau đầu, đối phương vốn đã hơi tức giận, hơn nữa đột nhiên bị cúp điện thoại, đổi lại là mình cũng sẽ bất mãn.
Tiêu Vũ ngồi ở ghế chủ, rất gần Bạch Nhất Nặc. Anh ta sờ cằm của mình, như có điều suy nghĩ, dường như anh ta nghe được giọng của Thịnh Hàn?
Anh ta lắc đầu, không thể nào, bây giờ Thịnh Hàn đang đi công tác ở bên kia địa cầu, bên kia chắc là tinh mơ gà gáy mới đúng. Thịnh Hàn cực kỳ có kỷ luật, làm việc và nghỉ ngơi rất chuẩn chỉ, khiến anh ta làm bạn cùng phòng phài nghẹn họng nhìn trân trối, ký ức vẫn còn mới mẻ, làm sao có thể muộn như thế còn chưa ngủ?
Tề Vận, cũng chính là nữ sinh cực kỳ xinh đẹp kia, ngây tại chỗ, trong đầu ngẩn ra.
Cô ta cách Bạch Nhất Nặc rất gần, loáng thoáng nghe thấy tiếng anh họ truyền đến trong loa.
Sau khi nghe thấy âm sắc tương tự với anh họ, cô ta lại càng hoảng sợ, thay đổi tư thế ngồi lười biếng lúc trước, suýt chút nữa đứng nghiêm tại chỗ.
Nhà họ Tề giàu có, nhân tài liên tục xuất hiện, nhưng cô ta không giỏi giang, người giỏi giang là anh họ của cô ta. Tuy là tuổi tác không kém một tuổi nhưng quyền phát biểu của hai người bọn họ trong gia tộc đã sớm không cùng một cấp. Bất kể là cô em họ như cô ta hay là những người khác cùng thế hệ gặp phải anh cũng như nhìn thấy bề trên, không thể không ngoan ngoãn.
Cô ta lấy tay vỗ vỗ mặt mình, có thể là gần đây thức đêm nhiều nên nghe nhầm.
Tề Vận ngoảnh lại hỏi: “Kế tiếp cô so tài với ai thế?”
Cô ta cực kỳ tò mò về Bạch Nhất Nặc. Từ nhỏ cô ta đã không có hứng thú đối với đồ ăn, thậm chí còn hơi kén ăn. Có một ngày được Tiêu Linh giới thiệu chương trình, cô ta chẳng những không cảm thấy chán ghét đồ ăn Bạch Nhất Nặc làm mà còn cực kỳ thích, thế là luôn xem tiếp.
Tiêu Linh nghe thấy lời của cô ta, cũng gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng muốn hỏi câu hỏi giống Tề Vận.”
Không nói còn đỡ, vừa nói Bạch Nhất Nặc liền có chút xấu hổ.
Cô nói: “An Án.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận