Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 642 - Thủ đô 40




Sau khi tranh tài kết thúc, họ đã rút thăm, đối thủ thi đấu kế tiếp chính là An Án. Cho nên Bạch Nhất Nặc đã hiểu tại sao nhân viên công tác lại hỏi An Án về vấn đề của cô, dù sao kế tiếp hai người sẽ là đối thủ.
Còn về em trai An Án là An Thanh, xếp hạng của cậu ấy ở phía sau, hơn nữa lần tranh tài này đã thua nên tiến vào tổ người thua cùng Khương Tân Di, sẽ không đấu với Bạch Nhất Nặc nữa.
Thắng rồi thì sẽ chắc chắn danh hiệu nhan khống, nhưng cô có thể cố ý thua.
Ôi, nhưng cô không muốn thua.
Tổng quán quân không chỉ có tiền thưởng một triệu, còn có tư cách cầm dao trong bữa tiệc do chính phủ tổ chức đấy.
Hơn nữa tôn trọng đối thủ cũng là tôn trọng chính mình, Bạch Nhất Nặc suy nghĩ một chút, quyết định phải nghiêm túc với cuộc tranh tài này.
Tiếp đó, Bạch Nhất Nặc và người nhà họ Khương hàn huyên một hồi.
Bời vì Khương Tân Di đã thua nên tiến vào tổ người thua nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội thăng lên. Cuộc tranh tài này có quy chế tích điểm, nếu như cuộc thi kế tiếp anh ta thắng lợi thì cũng sẽ có được thứ tự rất cao.
Sau khi cơm nước xong, Bạch Nhất Nặc và những người khác trở lại nơi ở.
Điện thoại di động của cô đã sạc đầy điện, đã sáng, nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra trả lời thế nào, cộng thêm ngày kia chính là cuộc thi với An Án, thế là Bạch Nhất Nặc bỏ qua chuyện này, chuyên tâm chuẩn bị thi đấu cùng An Án.
Món ăn sở trường của An Án là đồ ăn nhà họ Viên, là đồ ăn cung đình nổi tiếng nhất còn đang truyền lưu trong nước ở thời điểm hiện tại.
Đồ ăn cung đình nổi tiếng nhờ các đặc điểm phiền phức, xa xỉ, kỳ lạ, khảo cứu.
Nếu muốn đối thủ tâm phục khẩu phục thì phải đánh bại anh ta ngay trên lĩnh vực mà anh ta am hiểu nhất.
Bạch Nhất Nặc vừa suy nghĩ làm món ăn gì, vừa lật xem sách cổ. Đúng lúc này, khóe mắt của cô quét qua một món ăn đặc biệt.
Ở thời không này, món ăn ấy là do người triều Đường sáng tạo, bây giờ đã thất truyền, không ai có thể phục chế.
Cô điều tra tài liệu liên quan, kinh ngạc phát hiện món ăn này lại rất giống với một món ăn cung đình của triều Đại Ngụy. Chúng nó đều là lấy tranh nấu ăn, nội dung tranh cũng rất giống.
Trước kia Thịnh Hàn tặng cô rượu tinh khiết và chuyện này khiến cô nảy ra một ý tưởng. Loại bí phương thất truyền quý giá này thật sự là một chuyện đáng tiếc.
Cộng thêm có bản lĩnh phục chế, cô bèn âm thầm hạ quyết tâm, phải khắc họa lại món ăn này.
Trận thứ hai thi đấu ở khu thi thủ đô tới đúng như đã hẹn. Quy chế thi ở thủ đô có phần phức tạp, mỗi tuyển thủ dựa vào thành tích mà được trao cho quyền hạn, sau mỗi cuộc tranh tài điểm tích lũy sẽ phát sinh biến hóa.
Đối với Bạch Nhất Nặc mà nói, cuộc thi với An Án là trận thi đấu thứ hai, đối với những khác người mà nói thật ra không phải. Người thắng liên tiếp không nhiều lắm, người thua liên tiếp thì lại nhiều hơn.
Bạch Nhất Nặc tạm thời được xếp hạng đầu tiên cùng với người khác, trong “người khác” này bao gồm An Án và Kỷ Tử Hoài.
Lần này, chú Viên vẫn giống như bảo mẫu, rời giường từ rất sớm, đưa tất cả mọi người đến nơi so tài.
Đối thủ lần này của Kỷ Tử Hoài là Trần Minh Nguyệt. Đối thủ của An Án là Bạch Nhất Nặc.
Chú Viên rất căng thẳng.
Kỷ Tử Hoài đã không còn ở bên ông ấy, anh em nhà họ An có thể ở lại bên cạnh ông ấy hay không thì phải xem cuộc tranh tài này rồi.
Hai người trong đó lại cực kỳ bình tĩnh.
Thậm chí Bạch Nhất Nặc còn nhắc đến món ăn mình muốn làm: “Tôi cũng dự định làm một món ăn cung đình, nhưng không phải là tiền triều, niên đại xa xưa hơn một chút.”
An Án tò mò hỏi: “Là gì thế?”
“Đợi lát nữa cậu sẽ biết.” Bạch Nhất Nặc cười.
Vì cuộc tranh tài này, Bạch Nhất Nặc trắng đêm không ngủ, bận rộn thật lâu, vì món ăn lần này thật sự quá phức tạp rồi!
Sau khi vào sân, trong sân có không ít ký giả mà tổ chương trình phái tới, những cảnh quay này cũng sẽ được cắt nối biên tập rồi chiếu trong chương trình chính thức.
Bạch Nhất Nặc cũng được một người ký giả tìm tới.
Ký giả cười nói: “Bây giờ đậu phụ kim tương bạch ngọc của cô cực kỳ nổi, nghe nói ông Ngô, nhà ẩm thực đã ghi món ăn này vào trong sách, khiến khán giả cực kỳ tò mò.”
“Rất nhiều người gọi điện thoại cho tổ chương trình nói muốn ăn. Nhưng đây chính là món do cô tự nghĩ ra, chỉ mình cô có thể làm, duy nhất một nhà này, không còn chỗ khác.”
Bạch Nhất Nặc mỉm cười: “Mọi người đến tiệm cơm Bạch Ký ăn đi, địa chỉ ở ngay chợ đen khu Hồng Ninh Hải Thị.”
“Hôm nay cô muốn làm món ăn như thế nào? Thuận tiện tiết lộ một ít tin tức không?”
“Đương nhiên thuận tiện.” Giọng điệu Bạch Nhất Nặc dịu dàng: “Thật ra cuộc tranh tài lần này tôi không làm một món ăn mà là hai mươi mốt món ăn.”
“Hai mươi mốt món ăn?” Ký giả và cameraman kinh ngạc vô cùng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận