Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 646 - Thủ đô 44




Sau khi An Án xuống sân, tất cả giám khảo vẫn đắm chìm trong thế giới vừa rồi.
Một giám khảo lộ vẻ mặt hoài niệm: “Thảo nào hoàng đế cơm ngon áo đẹp tiền triều đều thích món ăn này như thế. Hôm nay thử một lần, quả thực không hề tầm thường.”
Ngụy Học Quân vừa nhớ lại mùi vị cháo lúc nãy vừa suy nghĩ những chuyện khác, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Một lát sau, rốt cục ông ta mở miệng, vừa nói đã khiến người trong cả sân khiếp sợ không thôi.
“Tôi cảm thấy món ăn này có thể được thu vào viện bảo tàng món ăn quốc gia ở thủ đô.”
Ngụy Học Quân thấy cameraman có phần khó hiểu liền nói với ống kính: “Viện bảo tàng món ăn quốc gia chuyên thu món ăn nổi tiếng của các triều đại.”
Giám khảo khác nghe thấy lời của ông ta, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó gật đầu.
“Tôi nhớ viện bảo tàng món ăn quốc gia không thu nhiều món ăn của tiền triều. Nếu như bàn về bề ngoài và ý nghĩa thì long phượng trình tường cũng không kém hơn chúng, quả thực có thể thu vào.”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy. Không phải là món ăn nào cũng được viện bảo tàng món ăn quốc gia ở thủ đô thu vào, những món ăn được lưu truyền rộng rãi không được nhận. Vừa nãy An Án nói, bây giờ chỉ có cậu ta biết làm long phượng trình tường, đây chính là món ăn sắp thất truyền rồi!”
Viện bảo tàng món ăn quốc gia ở thủ đô không thường xuyên nhận đồ ăn lưu truyền cực kỳ rộng rãi không phải là vì tự cao tự đại, khinh thường những món ăn này. Mà là vì ý nghĩa nhận món ăn của viện bảo tàng món ăn quốc gia ở thủ đô là để bảo vệ.
Hành động thu vào của nó tương đương với bảo vệ di sản văn hóa phi vật thể. Đồ ăn không đến tình trạng sắp thất truyền thì không cần ra tay bảo vệ.
Khán giả nghe nhóm giám khảo trò chuyện tới viện bảo tàng món ăn quốc gia ở thủ đô thì vừa cảm thấy mở mang kiến thức vừa vỗ tay khen ngợi An Án.
Nhận vào viện bảo tàng... Đây là vinh dự cỡ nào chứ?
Người bên ngoài còn không dám nghĩ, nhưng An Án lại làm được rồi.
Nhóm giám khảo trò chuyện thật lâu, trò chuyện tới lúc phấn khởi thì có phần kích động. Qua rất lâu mới bình phục lại.
Lúc này, họ đột nhiên cảm thấy có cái gì đó rất lạ, vì sao họ trò chuyện lâu như vậy, ít nhất đã một giờ rồi mà đồ ăn của vị tuyển thủ tiếp theo vẫn còn chưa mang lên?
Giám khảo chính không trò chuyện với giám khảo chung quanh nữa mà nhìn quanh quất. Vừa rồi ông ta trò chuyện quá hưng phấn, bây giờ mới phát hiện khán đài ồn ào náo động lại im lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Đã xảy ra chuyện gì?
Ngụy Học Quân theo ánh mắt của bọn họ nhìn xuống phía dưới, dừng lại ở trên mình Bạch Nhất Nặc.
Trước mặt Bạch Nhất Nặc bày hơn hai mươi cái đĩa lớn nhỏ, trong hơn hai mươi cái đĩa này một nửa là trống không, một nửa thì đã đựng thức ăn.
Bởi vì khoảng cách quá xa, ông ta thật sự không nhìn rõ, đành phải nhìn về phía màn hình lớn bên cạnh.
Khi nhìn thấy món ăn cụ thể, Ngụy Học Quân kinh ngạc đến mức ngây cả người.
Lúc Ngụy Học Quân nghe thấy Bạch Nhất Nặc muốn làm hơn hai mươi món ăn thì cho là cô muốn làm đồ ăn rất bình thường, nhưng món ăn trước mặt cô không liên quan chút nào tới chữ bình thường!
Ngụy Học Quân định lực tốt mà còn như vậy, giám khảo khác càng kinh ngạc hơn, nhao nhao đưa ra nghi hoặc.
“Tôi là kẻ tham ăn mấy chục năm, món ăn gì mà chưa từng thấy chứ? Nhưng mà tôi lại không nhìn ra cô ấy đang làm cái gì. Anh có nhìn ra được không?”
“Tôi cũng chưa từng thấy.”
“Đó hình như là lâm viên, thật là đẹp đẽ.”
“Chậu bên cạnh trông giống như kiến trúc cổ.”
Nhóm giám khảo không biết Bạch Nhất Nặc đang làm món ăn gì, chỉ biết là món cô làm rất đẹp, con mắt nhìn chằm chằm động tác trên tay cô, hoàn toàn không thể dời được.
Khán giả cũng như thế này.
Lúc đầu họ đang trò chuyện sục sôi ngất trời, thi thoảng lại nhìn màn hình lớn, châu đầu ghé tai: “Cô ấy đang làm gì thế?”
“Tôi cũng không biết.”
Nhưng khi thời gian trôi qua, ánh mắt của bọn họ hoàn toàn chăm chú vào tay Bạch Nhất Nặc.
Phong cảnh lâm viên đẹp đẽ, núi giả trùng điệp, cây cối xanh um tươi tốt dần dần xuất hiện dưới tay cô.
Tay Bạch Nhất Nặc như có ma pháp, sửa dở thành hay, biến những nguyên liệu nấu ăn kia thành dáng vẻ họ không ăn nổi.
Sau khi An Án xuống đài, Bạch Nhất Nặc mới vất vả làm được phân nửa.
Khán giả không đủ kiên trì, thật ra đợi không lâu đến vậy nhưng bảo bọn họ đi thì họ lại không muốn, dù sao đã xem lâu như vậy rồi vẫn chưa biết kết quả, khiến trong lòng bọn họ giống như có con mèo nhỏ đang cào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận