Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 649 - Hiến dâng và bày tỏ vì nước 1




Bạch Nhất Nặc tìm kiếm tư liệu mấy ngày. Từ nguyên liệu đến phương thức xử lý, từ tiểu tiết đến chỉnh thể, phục chế món mô hình võng xuyên đồ này bằng hết sức mình.
Đồ ăn của người trong nước có một loại tình cảm giản dị và thực tế. Tuy mô hình võng xuyên đồ là một món “đồ ăn để ngắm”, nhưng nó có thể ăn được.
Bạch Nhất Nặc dùng các loại nguyên liệu như thịt khô, thịt vụn, rau củ quả, không chỉ có thể ăn mà mùi vị còn rất tốt.
Nhưng những giám khảo này nỡ ăn ư?
Họ không nỡ.
Dù cho Bạch Nhất Nặc chứng tỏ những vật này có thể ăn, họ cũng không chịu.
“Tố chưng âm thanh bộ, võng xuyên đồ tiểu dạng.” Câu thơ này dùng để miêu tả văn hóa ẩm thực sâu xa của nhà Đường. Có thể nói mô hình võng xuyên đồ đã đại biểu cho văn hóa ẩm thực của nhà Đường, ý nghĩa phi phàm.
Có thể tưởng tượng được ý nghĩa khi Bạch Nhất Nặc phục hồi món ăn này.
Một giám khảo trong đó mất hồn mất vía, muốn cầm lấy một ít rau củ quả xem thử, lại bị người bên cạnh ngăn lại.
Giám khảo bên cạnh rất tức giận: “Đừng làm hỏng!”
Giám khảo nghe thấy lời của anh ta thì lấy lại tinh thần, trả lời ngay: “Là tôi lỗ mãng.”
Trên thi đấu ẩm thực xuất hiện cảnh tượng lúng túng.
Không có ai muốn ăn món mô hình võng xuyên đồ này, cũng không ai có thể ăn món mô hình võng xuyên đồ này.
Giám khảo chính Ngụy Học Quân nói: “Tất cả mọi người đừng ăn, tôi sẽ phái chuyên gia tới nơi này ghi lại, ghi chép số liệu của nó.”
Ông ta thở dài một tiếng, nhìn về phía Bạch Nhất Nặc, ánh mắt chân thành, nói từ trong thâm tâm: “Tôi hy vọng cô có thể trở thành là một thành viên của viện bảo tàng món ăn quốc gia.”
Ngụy Học Quân đã gửi lời mời hợp tác với Bạch Nhất Nặc rồi.
Một giám khảo nghe thấy lời Ngụy Học Quân nói, kinh ngạc không thôi, một món ăn đã có thể khiến Ngụy Học Quân nói ra lời như vậy?
Anh ta kinh ngạc hơn, nghĩ lại, đây chính là mô hình võng xuyên đồ. Nếu như anh ta là người phụ trách thì cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống Ngụy Học Quân.
Anh ta thấy Bạch Nhất Nặc lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, thế là giải thích: “Viện bảo tàng món ăn quốc gia thủ đô là một viện riêng khá đặc biệt của viện bảo tàng thủ đô, nhận món ăn nổi tiếng của các triều đại, cực kỳ có danh tiếng trong ngành.”
Ngụy Học Quân không ôm hi vọng, chỉ thuận miệng nhắc tới: “Đúng rồi, cô còn có thể phục hồi những món ăn cổ khác không?”
Bạch Nhất Nặc suy nghĩ tình hình của mình, gật đầu: “Có thể thì có thể, nhưng phải dựa theo tình hình món ăn cụ thể để quyết định.”
Triều Đại Ngụy không giống với bất kỳ một triều đại nào của thời đại này, nhưng văn hóa ẩm thực tương thông, hoặc giống nhau như đúc, hoặc không khác nhau là mấy. Dựa theo trình độ phát triển của xã hội văn minh mà nói thì tương tự với nhà Đường Tống của thời đại này. Trong quá trình tìm đọc sách cổ, cô phát hiện một tình huống.
Trong số các món ăn thất truyền của Trung Quốc, còn tồn tại ở triều Đại Ngụy, rất nhiều món đều nằm trong phạm vi mà cô hiểu rõ. Có nghĩa là cô có thể phục chế lại được.
Bạch Nhất Nặc còn có thể phục hồi món ăn cổ khác!
Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, tất cả mọi người hết sức kinh ngạc.
“Lịch sử là chốn đàm luận tung hoành”. Đã từng có người nói, nếu như một dân tộc không có lịch sử thì là một dân tộc nông cạn. Văn hóa di sản là vật dẫn quan trọng để lưu truyền lịch sử. Nhìn khắp quốc tế, không tìm ra quốc gia đặc biệt hơn Trung Quốc. Lịch sử của nó sâu xa, người dân của nó cũng thích nghiên cứu lịch sử.
Ngụy Học Quân kích động không thôi: “Xin hãy giúp chúng tôi phục hồi mô hình võng xuyên đồ và món ăn khác, quốc gia sẽ không bạc đãi cô.”
“Những thứ này không quan trọng, tôi sẵn lòng.” Bạch Nhất Nặc cười một tiếng: “Nhưng nghề của tôi là đầu bếp, tôi chỉ có thể giúp đỡ mọi người phục hồi trong khoảng thời gian rảnh thôi.”
Nếu như có thể giúp được họ thì tất nhiên Bạch Nhất Nặc sẽ bằng lòng.
Về sau, không còn ai trò chuyện về thi đấu, tất cả mọi người đều chú ý đến chuyện phục hồi món ăn cổ.
Bạch Nhất Nặc và nhóm giám khảo trò chuyện thật lâu, cuối cùng vẫn là nhân viên công tác thấy thờì gian quá dài nên cưỡng ép cắt ngang, lúc này Bạch Nhất Nặc mới có cơ hội đi.
Nhóm giám khảo chưa thỏa mãn, móc bảng điểm ra bắt đầu cho điểm của mình.
Theo lý mà nói, không thưởng thức thì không thể chấm điểm.
Nhưng ý nghĩa của mô hình võng xuyên đồ quá đặc biệt, sau khi các lãnh đạo thảo luận, họ bằng lòng có thể tiến hành cho điểm dưới phương thức này.
Lần này thời gian đưa ra thành tích còn sớm hơn trước đây, dường như tất cả giám khảo đều không chút do dự, nhất trí lựa chọn món ăn ngon mà mình thích.
Cuối cùng, nhân viên công tác đi tới trước mic, công bố điểm: “Nhóm nhỏ của Bạch Nhất Nặc, An Án. Người chiến thắng là...”
“Bạch Nhất Nặc! Chúc mừng bạn!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận