Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 653 - Tôi sẽ không quấn lấy em nữa 1




Tô Mạt Mạt: [A a bà chủ chị đi đâu rồi? Bọn em đã tìm khắp sân thi đấu cũng không tìm được chị.]
Kỷ Tử Hoài: [Cô đi đâu thế? Nếu như không trả lời tin nhắn thì lát nữa tôi sẽ đi báo cảnh sát.]
Bạch Nhất Nặc nhìn thấy tin nhắn cuối cùng liền vội vàng nhắn vào trong nhóm nhỏ của tiệm cơm Bạch Ký: [@all, mọi người yên tâm, tôi không sao.]
Điện thoại lập tức truyền đến trả lời.
Tô Mạt Mạt: [Làm em sợ muốn chết, không sao là được.]
Kỷ Tử Hoài: [Cô đang ở đâu?]
Bạch Nhất Nặc cũng không biết mình ở nơi nào, không biết nên miêu tả ra sao, một lát sau cô nghĩ đến có thể gửi định vị, thế là gửi định vị đi.
Tô Mạt Mạt: [Bệnh viện trung tâm? Bà chủ, chị xảy ra chuyện gì thế? Đừng làm em sợ, em lập tức tới ngay.]
Khi Bạch Nhất Nặc nói chuyện với những người khác, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một âm thanh, chốt cửa bị ấn xuống, một người đi vào.
Bạch Nhất Nặc nhìn về phía anh ấy, động tác trên tay hơi ngừng. Vừa rồi cô còn đang tò mò là ai đưa cô vào bệnh viện, cẩn thận nghĩ lại, lúc đó người nói chuyện với cô chỉ có Thịnh Hàn, rõ ràng người đưa cô đến bệnh viện là Thịnh Hàn.
Thịnh Hàn đi tới bên cạnh cô, đặt hộp giữ nhiệt lên tủ trên đầu giường của của cô, sau đó chậm rãi mở nắp ra, lấy một thứ gì đó ra từ bên trong.
Bạch Nhất Nặc đón lấy nhìn, thì ra là cháo táo đỏ cẩu kỷ. Cô chỉ nhìn thoáng qua đã có thể cảm nhận được phần cháo này nấu vô cùng ngon. Trong cháo này bỏ thêm táo đỏ và cẩu kỷ, dùng gạo nếp nấu sôi mà thành, mang theo mùi gạo nếp thuần túy. Táo đỏ và cẩu kỷ nấu mềm nát, dinh dưỡng hòa vào trong nước cháo.
Bạch Nhất Nặc hôn mê hồi lâu, trong bụng cồn cào, sau khi ngửi được mùi này thì có chút cảm động: “Cái này là cho tôi uống ư?”
“Trong phòng bệnh này còn có người khác à?”
Bạch Nhất Nặc ăn một miếng, có phần kinh ngạc.
Cháo này vừa thơm vừa nồng, độ sệt vừa đúng, lướt qua cổ họng như không có gì, khiến khoang miệng người ta lưu hương, dạ dày thoải mái.
Phần cháo này không ngon như cô tự mình nấu nhưng khi đói bụng ăn cái gì cũng sẽ ngon hơn, một phần cháo táo đỏ cẩu kỷ trung thượng hạng như thế có thể coi là một món ăn ngon.
“Cảm ơn, mùi vị rất ngon.” Bạch Nhất Nặc nói: “Anh mua ở đâu thế?”
“Tôi tự làm đấy.”
Bạch Nhất Nặc có chút kinh ngạc. Anh ấy trông giống một cậu ấm nhà giàu mười ngón tay không dính nước, thì ra còn biết nấu cháo như vậy.
Nhưng cô vừa mới từ chối lời tỏ tình của anh ấy mà anh ấy vẫn nấu cơm cho cô.
Bạch Nhất Nặc cảm giác cái bát trên tay có phần phỏng tay, lập tức để thìa xuống, chuẩn bị đặt bát lên tủ đầu giường bên cạnh.
Thịnh Hàn như thể đã lường trước phản ứng của cô, âm thanh có chút lạnh lùng: “Nếu như em không ăn thì tôi sẽ vứt nó đi.”
Động tác của Bạch Nhất Nặc hơi ngừng, từ bỏ ý nghĩ của mình, lại cầm thìa lên. Cô vẫn ăn chưa no, hơn nữa cháo này nấu không tệ, lãng phí là đáng xấu hổ.
Bạch Nhất Nặc lại húp cháo, không nói lời nào, người ngồi bên cạnh cũng không lên tiếng.
Bầu không khí trong phòng bệnh như bị đông cứng, hết sức yên tĩnh.
Hai người rất ít khi gặp mặt nhưng thường xuyên trò chuyện, sớm đã là người quen, cực kỳ hòa hợp. Nhưng đến lúc này thì hoàn toàn trái ngược.
Bởi vì chuyện lúc trước nên Bạch Nhất Nặc có phần xấu hổ, không biết nên nói cái gì. Thịnh Hàn thì ngồi ở trên ghế bên cạnh giường bệnh, nhìn chằm chằm vào cô, cũng không có ý lên tiếng.
“Được.” Sau khi Bạch Nhất Nặc ăn cháo xong, cảm kích nói: “Cám ơn anh đã đưa tôi tới bệnh viện, còn làm đồ ăn cho tôi. Đợi lát nữa nhân viên của tôi sẽ tới.”
“Bác sĩ mới vừa tới xem rồi, anh ta nói ít nhất cô phải truyền nước hai ngày.”
Thân thể quan trọng, Bạch Nhất Nặc gật đầu: “Được.”
“Ăn no chưa?”
“Rồi.” Bạch Nhất Nặc gật đầu.
“Nếu đã ăn no thì chúng ta nói chuyện.”
“Nói chuyện gì cơ?”
Anh cụp mắt xuống, giọng điệu có phần tự giễu: “Tôi cũng không kém như vậy chứ?”
Bạch Nhất Nặc nghĩ thầm, đương nhiên không kém, ngược lại cực kỳ tốt.
Tuy là Bạch Nhất Nặc và Thịnh Hàn trò chuyện hợp, nhưng cô chỉ coi anh ấy là bạn, chưa từng có ý nghĩ vượt quá giới hạn.
Lời tỏ tình của Thịnh Hàn thực sự khiến cô kinh ngạc.
Cô quay đầu đi: “Tôi cho rằng chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, không ngờ anh...”
Dường như Thịnh Hàn đã đoán được kết quả, không đợi Bạch Nhất Nặc nói xong đã đứng dậy, bắt đầu thu dọn chén đũa: “Yên tâm, về sau tôi sẽ không quấn lấy em nữa.”
“Tôi đi trước đây.” Anh ấy thu dọn đồ xong, nhìn Bạch Nhất Nặc với vẻ mặt trấn định.
Bạch Nhất Nặc nghiêng đầu, tránh ánh mắt của anh ấy, ừ một tiếng.
Lần này anh ấy đi rồi thì chắc về sau sẽ không trở lại nữa.
Trong lòng Bạch Nhất Nặc dấy lên một loại tâm trạng khác thường khiến ngực cô có phần khó chịu.
Nhưng người chưa từng yêu đương như cô không biết vì sao lại thế, tưởng là thân thể mình còn chưa khỏe bèn chuẩn bị nằm xuống, ngủ thêm một hồi nữa.
Nhưng mà đúng vào lúc này, cửa lại kêu lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận