Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 654 - Tôi sẽ không quấn lấy em nữa 2




Cô tưởng là Thịnh Hàn đã trở về bèn nhìn về hướng đó, không ngờ người tiến vào lại là Tô Mạt Mạt và các nhân viên khác.
Động tác trên tay của cô hơi ngừng, mặt nở nụ cười: “Mọi người tới rồi.”
Tô Mạt Mạt vội vã muốn chết, mặt mày hoang mang: “Bà chủ, sao chị lại nằm viện thế?”
Bạch Nhất Nặc giải thích chuyện đã xảy ra với những người khác.
Kỷ Tử Hoài thở dài: “Chú ý sức khỏe.”
Bạch Nhất Nặc ừ một tiếng: “Bác sĩ nói tôi phải truyền nước ít nhất hai ngày.”
Tô Mạt Mạt xoa ngực: “Bà chủ, em tới chăm sóc cho chị.”
Bạch Nhất Nặc cười: “Chị chỉ không đủ khí huyết thôi, không nghiêm trọng lắm đâu. Mọi người không cần trông tôi, tôi nhờ y tá tới giúp tôi là được rồi.”
Tô Mạt Mạt lắc đầu: “Đã ngất xỉu rồi mà còn không nghiêm trọng! Bà chủ, lần này chị phải tĩnh dưỡng cho tốt.”
Tô Mạt Mạt đi dạo phòng bệnh này, kinh ngạc nói: “Thì ra phòng bệnh VIP trong bệnh viện trung tâm lại lớn như vậy, lại còn có cách gian. Bà chủ, buổi tối em sẽ ngủ ở chỗ này để chăm sóc chị.”
Bạch Nhất Nặc không lay chuyển được cô ấy đành đồng ý, trong lòng có phần ấm áp.
Hai công nhân khác là nam, hơn nữa một người phải chuẩn bị thi đấu, một người phải chăm chó, không tiện chăm sóc cho nên Bạch Nhất Nặc đã bảo bọn họ trở về.
Tuy Bạch Nhất Nặc nói ngoài miệng rằng tình trạng cơ thể không nghiêm trọng, thật ra cô đã bắt mạch, biết bây giờ mạch tượng của mình yếu, tình trạng cơ thể thật sự không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi lần nữa.
Cho nên côi không vội xuất viện, chuẩn bị nghỉ ngơi hai ngày.
Sự thực chứng minh, quyết định của cô hết sức chính xác. Buổi chiều lúc ngủ trưa, cô ngủ rất lâu mãi không tỉnh lại, ứa mồ hôi trán, môi trắng bệch.
Tô Mạt Mạt nhận thấy điểm kỳ lạ bèn gọi bác sĩ tới. Sau khi kiểm tra bác sĩ nói: “Máu không cung cấp đủ đến đại não của bệnh nhân nên lại lâm vào hôn mê rồi.”
Bác sĩ cấp cứu xong, Bạch Nhất Nặc mới tỉnh lại.
Bác sĩ căn dặn: “Nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, nếu không sẽ để lại hậu di chứng.”
Bác sĩ nhìn về phía Tô Mạt Mạt, nói: “Cô tới chăm sóc cô ấy đúng không? Tốt nhất là cô phải trông chừng cô ấy cẩn thận, nếu như người bệnh xuất hiện phản ứng không tốt thì phải kịp thời liên hệ bác sĩ.”
Tô Mạt Mạt liền vội vàng bằng lòng: “Tôi biết rồi.”
Bạch Nhất Nặc có phần yếu ớt: “Làm phiền em rồi. Nếu như không chịu được thì em hãy tìm y tá.”
Tô Mạt Mạt cười nói: “Không sao, tối nay em sẽ ngồi ở chỗ này trông chị, có đánh chết em cũng sẽ không ngủ.”
Sau khi Bạch Nhất Nặc nghe thấy lời của cô ấy thì yên tâm nhắm mắt lại.
Trời tối người yên, Tô Mạt Mạt ngồi ở bên giường bệnh của Bạch Nhất Nặc, hai cánh tay khoanh trước ngực, gật gù, gật gù như hình ảnh con gà con mổ thóc.
Trước kia lúc bà chủ Bạch mất tích, cô ấy một đêm không ngủ, ngày hôm nay lại một ngày không ngủ, cô ấy thật sự rất buồn ngủ.
Lúc sắp mất đi ý thức, cô ấy chợt giật mình. Cô ấy vội vàng ngồi thẳng người, xoa xoa mặt mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không được, mình phải trông chừng bà chủ Bạch thật kỹ.”
Đúng lúc này, đột nhiên một âm thanh truyền tới từ bên cạnh: “Cô đi đi, để tôi.”
Có người tới phòng bệnh từ lúc nào thế?
Tô Mạt Mạt hoảng sợ không thôi, dựng hết tóc gáy, bệnh viện này có ma!
--
Bạch Nhất Nặc cả đêm không mộng mị, ngủ rất ngon.
Cô dậy sớm, trông thấy Tô Mạt Mạt bên cạnh, nội tâm cảm động không thôi.
Tay phải của cô đặt lên tay trái, một lần nữa bắt mạch cho mình, chắc chắn tình trạng hiện tại của mình đã khá lên thì nói: “Tình hình bây giờ của chị đã ổn định rồi, em không cần ở bên nữa, thức đêm khổ lắm. Em muốn ăn cái gì, chờ chị khỏe rồi sẽ trở về làm cho em.”
Ai ngờ Tô Mạt Mạt nghe lời cô nói xong thì sắc mặt quái dị, như đang nghẹn cái gì nhưng vẫn im lặng.
Bạch Nhất Nặc nghi ngờ hỏi: “Em có lời gì muốn nói ư?”
Tô Mạt Mạt nhớ tới lời người kia nói, lắc đầu: “Không có gì, nếu như bác sĩ nói không sao thì em sẽ trở về.”
Một lát sau, bác sĩ đến kiểm tra phòng. Bác sĩ kiểm tra tình trạng của Bạch Nhất Nặc rồi gật đầu: “Nguy hiểm đã qua rồi, nhưng để đề phòng tình huống lặp lại, cần tĩnh dưỡng vài ngày nữa. Ba ngày sau có thể xuất viện.”
Ngày hôm sau, ban ngày Tô Mạt Mạt trò chuyện với cô, đưa cơm cho cô, buổi tối thì vội vội vàng vàng đi.
Bạch Nhất Nặc nhìn bóng lưng vội vã của cô ấy, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Tuy là buổi tối không có Tô Mạt Mạt làm bạn nhưng Bạch Nhất Nặc nhạy bén cảm thấy trong phòng bệnh từng có người đến.
Cái ghế hơi dịch chuyển, đệm sụt xuống, mùi trong không khí đều đang chứng thực ý nghĩ của cô.
Bạch Nhất Nặc có phần sợ hãi trong lòng. Là kẻ nào vào phòng bệnh của cô? Theo lý mà nói, đây là một bệnh viện có an ninh rất tốt, trong phòng và hành lang đều có camera, chỉ có người thân bạn bè của bệnh nhân mới đi vào được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận