Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 66 - Phở gà 3




Trương Khả và Lý Phong Trạch thuận lợi xin nghỉ, lén lút rời khỏi trường học rồi tới tiệm cơm Bạch Ký.
Bởi vì chưa tới giờ cơm, người xếp hàng trong tiệm rốt cuộc cũng ngắn đi một khúc. Hai người còn vừa vặn đến đúng lúc thang bao vừa được lấy ra khỏi lồng hấp.
Sau khi thuận lợi lấy được thang bao, hai người không khỏi vui vẻ mà đập tay một cái.
"Phối hợp hoàn hảo! Vô địch!" Trương Khả đắc ý nói: "Tất cả đều nằm trong kế hoạch của chúng ta, thầy Lưu phải trông chừng tiết tự học cuối cùng, tuyệt đối không có khả năng bắt gặp bọn mình được, đợi bọn mình ăn xong rồi thì quay trở lại."
Cậu ta hòa hoãn lại tâm trạng kích động, lúc này mới nhìn thấy cái thang bao ở trước mặt, lập tức đã bị làm cho kinh ngạc.
"Cái thang bao này trông thật đẹp giống y chang cái trong được đăng trong vòng bạn bè. Lý Phong Trạch, cậu có phát hiện ra không, độ cong của nếp gấp lại đều có thể giống nhau y đúc. Đúng rồi, của cậu cũng thế." Trương Khả làm bộ dáng nghiêm túc như lúc bình thường khi làm bài tập về nhà, làm giống như là nghiên cứu học thuật quan sát cái thang bao.
Lý Phong Trạch vốn cho rằng sẽ nghe được Trương Khả khen ngợi tay nghề của bà chủ, không nghĩ tới Trương Khả sẽ vỗ đùi cảm thán: "Hóa ra bà chủ là một người máy! Tớ đã nói rồi, người nấu ăn thì làm sao có thể làm ngon đến như vậy."
Lý Phong Trạch: "......." Mẹ kiếp thiểu năng trí tuệ à.
Lý Phong Trạch vội vàng quay đầu lại, nhìn một vòng những người chung quanh, phát hiện bọn họ đều đang chuyên chú với đồ ăn trước mặt, cũng không có chú ý tới Trương Khả nói cái gì sau đó, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cậu ta vỗ vỗ cánh tay người bạn làm bản thân mất mặt, đối người ham ăn tiến hành cuộc tấn công chính xác: “Đừng nói chuyện nữa, nhanh ăn đi. Nghe nói ăn lúc nóng tương đối ngon.”
Trương Khả vừa nghe xong lập tức không còn bức ép nữa, cầm đôi đũa lên hướng về phía thang bao. Dựa theo theo bài học trước đây cậu ta làm trong vòng bạn bè, từ từ dùng đũa gắp thang bao lên một chút, đồng thời trong lòng dâng lên một ít sợ sệt.
Vỏ bánh mỏng đến gần như trong suốt, bị đũa khẩy một cái, thật sự sẽ không bị toát sao?
Khi chiếc đũa chạm vào vỏ bánh bao súp, làm Trương Khả vô cùng kinh ngạc là, vỏ thang bao mặc dù mỏng, nhưng không ngờ lại vô cùng dẻo dai. Dưới tác động của chiếc đũa, vỏ thang bao biến dạng, nhưng không hề có dấu hiệu bể vỡ.
Nước súp màu nâu bên trong giống như thạch vậy tràn đầy no đủ. Nếu là một người yêu thích thưởng thức cái đẹp, đoán chừng sẽ dừng đũa lại một lát, không nỡ ăn cái bánh bao này. Nhưng Trương Khả lại làm ngược lại, cảm thấy cái bánh bao làm đẹp như vậy nhất định ăn càng ngon.
Cậu lập tức dùng đũa chọc một cái lỗ nhỏ trên thang bao, đưa miệng lại gần, cố gắng húp nước súp bên trong.
Nước súp vừa vào miệng, Trương Khả đã ngẩn người, trong đầu trở nên trống rỗng.
Thơm ngon quá à!
Nước súp không chỉ giống một cái thạch đầy đặn, vị cũng vô cùng đậm đà.
Bao bọc bên trong một cái bánh bao là nguyên liệu tinh túy như thịt heo, thịt gà, măng, nấm hương, v.v… đủ loại thành phần đồ chay và đồ mặn nhưng lại không hề có một chút dấu hiệu nào khắc với nhau, ngược lại hỗ trợ lẫn nhau, khiến người ta vừa uống vào một ngụm liền không kiềm được bị hương vị đặc biệt này làm cho khuất phục.
Trương Khả vốn định vừa ăn vừa nói chuyện với Lý Phong Trạch, nhưng rõ ràng cậu ta đã đánh giá quá cao bản thân. Rõ ràng trước đó, mỗi lần lúc đến tiệm cơm Bạch Ký, hai người bọn họ liền nói không ra gì, nhưng cậu ta lại tràn ngập tự tin với bản thân, hiện tại quả nhiên thất bại.
Lúc ăn cái thang bao này, cậu ta đã bị thang bao câu đi toàn bộ tâm trí, cậu ta thậm chí cảm thấy cho dù thầy Lưu - giáo viên chủ nhiệm có đến bắt bọn họ, cậu ta cũng muốn ăn hết cái thang bao này rồi mới đi.
Lý Phong Trạch ở bên cạnh cũng có bộ dáng như vậy, mặc dù đã là khách quen của tiệm cơm Bạch Ký, biết được tài nghệ nấu nướng của chủ tiệm thần tiên ra sao, nhưng lần ăn tiếp theo vẫn sẽ bị kinh diễm tới tột điểm.
Người khác ghen ghét học sinh trung học mỗi ngày có thể ăn cơm ở tiệm cơm Bạch Ký, nhưng Lý Phong Trạch với tư cách là một học sinh trung học lại không vui vẻ như thế. Bởi vì cậu ta nghĩ đến sau khi tốt nghiệp sẽ không thể ăn ở tiệm cơm Bạch Ký liền cảm thấy khó chịu.
Mặc dù mới lên lớp 10, hơn nữa bây giờ cách khai giảng bất quá mới có một tháng, thời gian vẫn còn rất dư dả, nhưng cậu ta cảm thấy hoàn toàn chưa đủ.
Trong lúc Lý Trạch Phong đang ăn rất chi là nhập tâm, vai của cậu ta đột nhiên bị ấn xuống một cái, Lý Phong Trạch vung vung cánh tay: "Trương Khả, cậu làm gì thế? Lo ăn đi, đừng làm phiền tớ."

Bạn cần đăng nhập để bình luận