Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 660 - Phim tình cảm đơn thuần - ước định 3




Sau khi Tô Mạt Mạt chọc thủng, tầng lụa mỏng này bị vén lên, cô đã hiểu rốt cuộc vì sao mình lại có tâm trạng khác thường.
Nhưng không hiểu dường như còn tốt hơn hiểu, cô đã quả quyết từ chối Thịnh Hàn, mất anh ấy rồi.
Người kiêu ngạo như anh ấy sẽ không xuất hiện ở trước mặt cô nữa.
Ngày hôm sau, Bạch Nhất Nặc và Tô Mạt Mạt đi tới trung tâm thương mại, đi về hướng quầy hàng xa xỉ.
“Em muốn chọn một cái dây chuyền đá thạch anh hồng, nữ khách mời kia đeo thật là đẹp.”
Kiếp tước Bạch Nhất Nặc là một thiên kim nhà giàu, nghịch nhiều châu báu vàng ngọc nhất, cho nên cũng không xa lạ gì. Hơn nữa gu thẩm mỹ của cô cao, không bao lâu đã chọn được dây chuyền đá thạch anh hồng đẹp nhất.
“Bà chủ, chị thật biết chọn, em cảm giác cái này còn đẹp hơn của nữ khách mời.”
“Em thích là được.” Bạch Nhất Nặc cười nói.
Tô Mạt Mạt không ngừng soi gương, vui vẻ nhìn dây chuyền trên cổ mình. Đúng lúc này, cô ấy đột nhiên nhìn thấy một người quen trong gương, cả người cứng tại chỗ.
Trong tích tắc, Tô Mạt Mạt liền vội vàng tháo chiếc vòng cổ đá thạch anh hồng này xuống, nói với nhân viên cửa hàng: “Xin gói lại giúp tôi.”
Sau khi nhanh chóng thanh toán xong xuôi, Tô Mạt Mạt liền vội vàng kéo tay của Bạch Nhất Nặc: “Bà chủ chúng ta đi, không phải chị muốn mua quần áo ư? Quần áo ở lầu hai.”
Bạch Nhất Nặc rất tinh tế, cảm thấy có cái gì không đúng, nghi ngờ kéo tay cô ấy: “Vì sao lại đi gấp như vậy?”
“Ngày hôm nay trung tâm thương mại vừa mới khai trương, rất nhiều người đến. Nếu như đi chậm thì nói không chừng không dễ mua được quần áo.”
Bạch Nhất Nặc nghi ngờ nhìn chằm chằm cô ấy, ừ một tiếng. Tô Mạt Mạt nắm tay cô, đi về phương hướng ngược lại. Bạch Nhất Nặc không khỏi nở nụ cười, rốt cuộc hướng kia có ai mà khiến Tô Mạt Mạt tránh như gặp mãnh thú và nước lũ thế?
Thế là Bạch Nhất Nặc lặng lẽ ngoảnh lại nhìn sang hướng kia. Khi nhìn rõ cảnh tượng, bước chân của cô dừng lại.
Cái hướng kia cũng là một quầy hàng xa xỉ, bán đồ ngọc mã não. Cô gái trẻ tuổi chỉ vào một cái ngọc bội, nhân viên cửa hàng đưa nó ra, người đàn ông cúi đầu nhìn cái ngọc bội này.
Hai người rõ ràng là người quen, rất thân mật, vô cùng xứng đôi. Một lát sau, người đàn ông xoay người, lộ ra góc nghiêng.
Mắt Bạch Nhất Nặc trợn to, đã hiểu vì sao Tô Mạt Mạt lại kéo cô đi.
Người đàn ông ít ngày trước còn ghé vào bên cạnh giường bệnh của cô, sau vài ngày đã cùng những cô gái xinh đẹp khác đi mua sắm rồi.
Bạch Nhất Nặc dời ánh mắt đi.
Tự cổ đàn ông lắm bội bạc, quả nhiên là thế. Đàn ông chung thủy nặng tình giống như cha cô quá ít.
Trong lòng cô có nỗi chua xót, không nhịn được thở một hơi thật dài, bỏ ý nghĩ này đi. Cô tự nói với mình ở trong lòng, cô không có tư cách khoa tay múa chân, dù sao cô cũng đã từ chối Thịnh Hàn, anh ấy làm cái gì là tự do của anh ấy.
“Tặng miếng ngọc bội này cho ông ngoại.”
Tề Vận nghe thấy giọng Thịnh Hàn thì dạ một tiếng, khéo léo nhận lấy đồ: “Anh họ, ông nội nhớ anh lắm, sao anh vẫn chưa về nhà thăm ông?”
Tề Vận nhìn anh họ của mình, có phần buồn bực. Bình thường anh ấy khí phách phấn chấn, gần đây lại hồn bay phách lạc.
Cô ta mới vừa đi ngang qua cùng bạn bè, khóe mắt nhìn thấy anh ấy ở chỗ này chọn đồ thì bỗng chốc lại không dám nhận.
“Gần đây anh có việc, qua một thời gian nữa mới trở về.” Thịnh Hàn xoa xoa huyệt Thái Dương, bởi vì gần đây chế độ làm việc và nghỉ ngơi bị đảo lộn, mỗi ngày chỉ ngủ hai giờ, môi của anh ấy hơi trắng bệch, tình trạng không tốt.
Nhưng trong lòng anh ấy như có lửa đốt, hoàn toàn không thể chú ý sức khỏe.
Kỷ Sương Hành theo đuổi người rất phô trương. Thịnh Hàn và cậu ta không phải người trong cùng một vòng tròn, hoàn toàn chưa nghe nói tới tên của cậu ta, nhưng Tiêu Vũ biết Kỷ Sương Hành, vô cùng lo lắng mà tìm đến Thịnh Hàn.
Lúc đó, dáng vẻ của Thịnh Hàn còn chán nản hơn lúc Tề Vận nhìn thấy gấp trăm lần, trước đây anh ấy không hút thuốc lá không uống rượu, nhưng bây giờ lại hút thuốc, còn mượn rượu giải sầu, trong phòng toàn là mùi thuốc lá.
“Cậu còn tiếp tục chán chường nưh thế thì cô ấy sẽ bị người khác cưa đổ mất đấy.”
Nghe thấy tên Bạch Nhất Nặc, cuối cùng Thịnh Hàn cũng lấy lại tinh thần.
Sau khi biết chuyện của Kỷ Sương Hành, anh ấy không cực kỳ không vui.
Một kẻ quần là áo lượt như thế làm sao so được với anh ấy?
Anh ấy không thèm quan tâm lời mình nói trước đó, anh ấy chỉ biết một việc. Nếu như lời Tiêu Vũ nói trở thành sự thật, anh ấy nhất định sẽ phát điên.
Trong trung tâm mua sắm, Thịnh Hàn nhìn Tề Vận: “Em đi trước đi, anh còn có việc.”
Sau khi nói xong, anh ấy bèn ngoảnh lại xem những vật khác, đúng lúc này, khóe mắt anh ấy đột nhiên liếc về phía bóng lưng của một người.
Giờ khắc này, đầu óc anh ấy không có gì hết, chỉ có bóng dáng của người. Anh ấy rảo bước đuổi theo, tóm lấy tay của người kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận