Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 666 - Hoàn chính văn 5




Lúc đầu tổ chương trình còn đang lo lắng đầu bếp chọn ra không thể đảm nhiệm một chân đầu bếp trong bữa tiệc do chính phủ tổ chức, nhưng sự việc không giống với điều bọn họ nghĩ, Bạch Nhất Nặc có thể làm được, thậm chí có lẽ sẽ làm rất tốt.
Giám khảo khác thậm chí còn quên mất mình là một giám khảo, nghĩ dù sao cũng là một lần cuối cùng, vậy hãy ăn cho sướng mồm đi.
Sau khi tiêu diệt hết tất cả đồ ăn, một giám khảo tựa lưng vào ghế ngồi, nhấm nháp dư vị.
“Trong tiệm của cô có thể ăn được tôn yến không?”
“Tạm thời không ăn được, nếu có cơ hội sẽ lên món.” Bạch Nhất Nặc cười, nói nước đôi.
Cô biết làm tôn yến hoàn chỉnh nhưng chỉ dựa vào một mình cô, không làm hơn mười ngày thì không làm xong, hơn nữa Bạch Ký không có sân có thể bày tôn yến. Cơ hội này... sẽ phải ở rất lâu sau đó.
Lúc giám khảo và tuyển thủ nói chuyện với nhau, trong phòng phát sóng trực tiếp đã sôi sùng sục.
[Tôi mới vừa ăn cơm tối xong, bây giờ đã đói bụng đến mức da bụng dính da lưng, ét ô ét!]
[Tới rồi, cảnh nổi tiếng tới rồi. Lần nào lúc bà chủ Bạch nấu ăn, nhóm giám khảo sẽ luôn ăn sạch bách, còn nói một cách mỹ miều là không đành lòng lãng phí. Cầu xin mọi người lãng phí đi, anh xem nhân viên công tác bên cạnh đã sắp thèm đến phát khóc rồi.]
[Vừa rồi lúc Kỷ Tử Hoài mang thức ăn lên, những giám khảo này đã ăn rất nhiều nhưng không nhiều như vậy, tư thế rất dè dặt, bây giờ lại trở thành bộ dạng này, đồ ăn bà chủ Bạch làm phải ngon cỡ nào chứ?]
[Vận may của những giám khảo thật tốt, đồ ăn mà khách hàng của Bạch Ký cũng không ăn được, họ lại có thể ăn được hết.]
[Bà chủ Bạch, cô sẵn lòng đến trường học của chúng tôi ứng tuyển làm cô đầu bếp trong căn tin không? Tôi nhất định sẽ chỉ ăn đồ của cô mỗi ngày. Nếu như cô từ chối thì tôi sẽ quỳ xuống cầu xin cô.]
Sau khi đánh giá chấm dứt, thi đấu vẫn chưa kết thúc mà bắt đầu phân đoạn chấm điểm càng quan trọng hơn.
Bạch Nhất Nặc và Kỷ Tử Hoài ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh trò chuyện. So với người khác vô cùng lo lắng, hai người bọn họ lại thong dong bình tĩnh giống như không có chuyện gì.
Bạch Nhất Nặc tính toán thời gian, nói: “Sắp hết năm rồi.”
Kỷ Tử Hoài gật đầu: “Nửa tháng nữa sẽ bước sang năm mới.”
Bạch Nhất Nặc ừ một tiếng. Kỷ Tử Hoài là người thủ đô, nhất định là muốn ở lại thủ đô ăn tết. Bạch Nhất Nặc còn chưa biết đi đến nơi nào ăn tết. Bây giờ cô độc một mình, không có ràng buộc, đến chỗ nào cũng được.
Sau khi chú Viên biết được tình hình của cô từ chỗ Kỷ Tử Hoài thì cố ý hỏi cô có muốn ở lại thủ đô ăn tết hay không.
Sau khi Bạch Nhất Nặc nghe nói cơm tất niên của Văn Hội Lâu rất ngon đã động lòng.
Qua hơn nửa canh giờ, kết quả mới ra lò.
Hai người bọn họ đều được gọi lên sân thi đấu. Rất nhiều người nhìn quen mặt đã đi tới, Giang Hải Tấn, Trịnh Vân Phi, Tô Trân, Cố Thanh... Bọn họ đều là giám khảo chuyên nghiệp của Đêm tìm vị.
Tô Trân cầm huy chương và cúp màu vàng trên tay. Một người khác thì cầm huy chương và cúp bạc trên tay.
Khán giả nhìn thấy cảnh tượng này, kích động không thôi.
[A a a a sắp biết quán quân rồi, tôi bỏ một phiếu cho bà chủ Bạch, giải thưởng lớn nhìn tôi đi.]
[Hơn ba tháng thi đấu, cuối cùng đã tới hồi kết, thật không nỡ.]
Cố Thanh treo huy chương bạc lên trên cổ Kỷ Tử Hoài, nói: “Chúc mừng!”
Kỷ Tử Hoài nhìn huy chương bạc. Anh ấy không được quán quân, trong lòng có chút thất vọng nho nhỏ, nhưng rất nhanh đã bình phục lại.
Anh ấy nhìn về phía gương mặt nghiêng của sư phụ, trong lòng rất vui vẻ.
Quán quân là sư phụ của anh ấy chứ không là ai khác, khiến anh ấy không có gì nuối tiếc cả.
Nhưng cái này cũng chứng minh, anh ấy vẫn có chênh lệch với cô, vẫn cần phải cố gắng.
Tô Trân đi tới bên cạnh Bạch Nhất Nặc, đeo huy chương lên cổ của Bạch Nhất Nặc, cười nói: “Chúc mừng cô, cô là quán quân của cuộc thi lần này.”
“Cảm ơn.” Bạch Nhất Nặc nhận lấy cúp, cố nén kích động.
Trải qua hơn ba tháng, bôn ba hai thành phố, cô đã thắng rồi.
Đã có tiến của Tiêu Vũ và cuộc thi, Bạch Ký có thể mở rộng lần nữa, hành trình đến thủ đô lần này, cô còn tuyển được rất nhiều đầu bếp. Thế mở rộng của Bạch Ký không thể chống lại.
Cô tìm được rất nhiều bạn bè, tìm được rất nhiều cảm giác trở vè ở hiện đại, dần dần dung nhập vào thời đại này.
Cô dịu dàng cười với ống kính: “Cám ơn mọi người.”
[Khuôn mặt đẹp làm lòng người trống rỗng, Đêm tìm vị là thi đấu tuyển tú chuẩn không cần chỉnh.]
[Chúc mừng đại ma vương đoạt giải quán quân, tung hoa tung hoa tung hoa.]
[Tôi là khách cũ của Bạch Ký, từ khi Bạch Ký khai trương đã bắt đầu quan tâm nó. Nghe nói quán quân có thể cầm dao trong bữa tiệc do chính phủ tổ chức, ồ quao, bà chủ Bạch có tiền đồ quá.]

Bạn cần đăng nhập để bình luận