Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 669 - Phiên ngoại: Bữa tiệc do chính phủ tổ chức 3




Ánh mắt các đầu bếp bên cạnh nhìn cô thay đổi chỉ trong nháy mắt. Họ đều lớn hơn cô, thậm chí còn có người lớn hơn nhiều nhưng cũng chỉ có thể làm đầu bếp tay thớt, có điều bọn họ đã rất thỏa mãn với việc này rồi.
Có người xì xào bàn tán: “Cô bé này dường như không hiểu rõ trong lòng.”
“Còn không phải sao. Thi đấu ẩm thực đã cho cô ta dũng khí à? Nhưng ở trong mắt nhà khách Chính phủ, thi đấu ẩm thực không tính là gì.”
“Có cái đanh dến bữa tiệc do chính phủ tổ chức là một việc tốt biết bao! Đợi lát nữa cô ta chọc giận đầu bếp và người phụ trách, nói không chừng sẽ bị xoá tên đấy.”
Sư phụ Tôn thận trọng nói: “Được, cô làm một đạo chuyên môn. Lát nữa tôi gọi đầu bếp khác và người phụ trách đến, nếu như họ thấy không ngon thì cô hãy về nhà đi.”
“Nếu như cảm thấy ngon thì sao?”
“Thì có thể nấu ăn.”
Sau hai giờ, tất cả mọi người hoặc thán phục, hoặc tỏ ánh mắt kinh ngạc, Bạch Nhất Nặc lấy được cơ hội nấu ăn.
Thậm chí cô còn chiếm được một cái thẻ công tác, bên trên dán ảnh của mình, phía dưới viết tên mình và đầu bếp nấu ăn.
Ánh mắt các đầu bếp trong bếp nhìn cô tràn ngập kinh hãi.
“Vãi chưởng, sư phụ Tôn, Trương sư phụ, đầu bếp Lý ăn xong món dấm cá Tây hồ cô ta làm đều bằng lòng với yêu cầu của cô ta.”
“Nào chỉ là đầu bếp, ngay cả người phụ trách cũng trực tiếp vỗ bàn bảo cô ấy nấu ăn rồi.”
Trong lòng các đầu bếp tay thớt sinh ra tâm trạng khác thường: Vốn cho rằng bạn hạng đồng giống như chúng tôi, kết quả bạn lại hạng cao thủ!
Bởi vì biểu hiện tuyệt vời lúc trước, người phụ trách Trương đã biết cô.
Trong cuộc họp của các đầu bếp nấu ăn, người phụ trách hỏi: “Hội nghị thượng đỉnh lần này cử hành ở thủ đô, mọi người có ý kiến gì không, có thể thoải mái nói ra.”
Người phụ trách Trương có phần đau đầu. Bữa tiệc do chính phủ tổ chức năm nào cũng làm, năm nào cũng như nhau, không phạm sai lầm, cố gắng bình ổn. Nhưng trước kia tỉnh bên cạnh đã làm một chủ đề cực kỳ đặc sắc, không chỉ khách khứa thích mà cư dân mạng cũng rất thích.
Sau khi lãnh đạo nhìn thấy tình huống này lập tức nói, họ tiến bộ, chúng ta cũng phải đuổi kịp. Một câu nói của lãnh đạo khiến thuộc hạ chạy gãy chân, trọng trách đè lên người phụ trách Trương rất lớn.
Người phụ trách Trương nói: “Tốt nhất là bữa tiệc lần này của chúng ta phải thiết kế một chủ đề, món ăn cũng phải liên quan đến chủ đề. Tỉnh bên cạnh đã làm rất tốt rồi.”
Đám đầu bếp đến từ các nơi trên toàn quốc đưa mắt nhìn nhau. Họ rất giỏi nấu ăn nhưng không giỏi ở phương diện thiết kế chủ đề.
Lúc này, người trẻ tuổi nhất trong số nhân viên tham dự cuộc họp, cũng chính là Bạch Nhất Nặc lên tiếng.
“Chúng ta làm một tiệc đêm cố cung đi.”
Lúc người phụ trách bể đầu sứt trán, Bạch Nhất Nặc chủ động đưa ra ý kiến của mình.
Người phụ trách nhìn về phía cô, tò mò hỏi: “Như thế nào?”
Có lẽ Bạch Nhất Nặc không quen những thứ khác, nhưng làm bữa tiệc do chính phủ tổ chức thì cô rất chuyên nghiệp.
Nhỏ thì bộ đồ ăn, lớn thì cảnh tượng, cô đều có nhiều quy trình hoàn thiện.
Những đầu bếp thâm niên tuổi quá năm mươi này không hiểu tình hình, không biết một người cực kỳ trẻ tuổi như Bạch Nhất Nặc làm sao tiến vào. Mãi đến khi nghe xong lời của cô thì bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Một đầu bếp xa lạ bên cạnh cô lộ ra nụ cười hòa ái: “Cô là nhà thiết kế đúng không?”
Bạch Nhất Nặc lắc đầu, thản nhiên nói: “Tôi không phải.”
Đầu bếp Tôn kiểm tra Bạch Nhất Nặc trước đó có phần xấu hổ, nói: “Đầu bếp Lý, cô ấy là đầu bếp nấu ăn.”
Đầu bếp Lý kinh ngạc không thôi. Sư phụ Tôn lời ít ý nhiều kể lại chuyện đã xảy ra một lần, bấy giờ đầu bếp Lý mới hiểu ra.
Giọng nói của bọn họ không nhỏ, đám đầu bếp thâm niên chung quanh nhìn lại, hơi cảm khái.
Sư phụ Tôn là đầu bếp cao cấp cùng một đẳng cấp với bọn họ, đương nhiên họ sẽ không hoài nghi phán đoán của sư phụ Tôn, lúc này mới đặt Bạch Nhất Nặc vào vị trí đồng nghiệp cùng đẳng cấp trong lòng.
“Anh hùng xuất thiếu niên.”
“Ba mươi năm trước lúc tôi từng ấy tuổi, tôi còn là một tay thớt, sư phụ của tôi cốc đầu tôi kêu cốp cốp ấy chứ.”
Lúc này người phụ trách sốt ruột nói.
“Cô Bạch, tiệc đêm cố cung cô nói lúc trước là có ý gì?”
Người phụ trách nhắc tới chuyện này trong cuộc họp đầu bếp nấu ăn, thật ra không ôm hi vọng quá lớn, chỉ muốn thử xem có thể mèo mù vớ cá rán hay không. Nếu như không tìm được linh cảm ở trong cuộc họp này thì anh ta sẽ đi tìm đoàn đội thiết kế liên quan.
Anh ta không ôm hy vọng quá lớn với Bạch Nhất Nặc.
Bạch Nhất Nặc nấu ăn ngon nhưng chẳng qua là một người mới, bữa tiệc do chính phủ tổ chức quá sâu sắc, ngay cả một quy trình hoàn chỉnh cũng không biết, có thể đưa ra ý tưởng quý báu gì chứ.
Nhưng nếu đã đưa ra kiến nghị thì đều đáng khích lệ.
Người phụ trách nhìn về phía Bạch Nhất Nặc: “Ở đây đều là người mình, cô có thể nói thẳng ra.”
Bạch Nhất Nặc nói: “Chính là lấy cố cung làm chủ đề, làm một bữa tiệc. Một hoạt động không có chủ đề thì không được, tôi cảm thấy nếu như muốn bữa tiệc do chính phủ tổ chức này xuất sắc thì còn cần có một chủ đề xuyên suốt.”
Bạch Nhất Nặc biểu đạt ý tưởng của mình từ dáng vẻ của bộ đồ ăn đến hoạt động tham quan, rồi đến quy trình bữa tiệc ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận