Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 67 - Phở gà 4




Nhưng bàn tay ở trên vai lại khoác qua một lần nữa, lực độ so với vừa nãy còn nặng thêm.
Cậu ta không kiên nhẫn mà quay đầu lại, ánh mắt lúc nhìn thấy bộ dạng của người đó, đột nhiên ngẩn người. Sau đó lập tức cảm thấy có một cổ lạnh lẽo từ lòng bàn chân bắt đầu thổi quét đến toàn thân, cả người đều nhanh chóng đông cứng.
Trương Khả hoàn toàn không biết bên cạnh đang phát sinh chuyện gì, cậu ta đang ăn thang bao với vẻ mặt say mê.
Đúng lúc này, cậu ta cảm thấy chân mình đột nhiên bị đá một cái, cậu ta cúi đầu nhìn xuống, thì ra là Lý Phong Trạch đang đá chân của cậu ta.
Trương Khả không hiểu ra sao, quay đầu nhìn Lý Phong Trạch: “Cậu đá mình làm gì? Phát bệnh à?”
Ai biết Lý phong trạch cúi đầu không ngừng đưa mắt ra hiệu cho cậu ta, nhất định không trả lời câu hỏi của cậu ta.
Cậu ta sờ sờ đầu Lý Phong Trạch: "Cũng không có phát sốt, mắt cậu sao lại rút gân rồi?"
Mà Lý Phong Trạch lại không có oán giận với Trương Khả như thường ngày, biểu tình càng ngày càng cứng đờ.
Lúc này, sau lưng Trương Khả truyền đến một thanh âm quen thuộc, cậu ta thế mới biết Lý phong trạch vì cái gì mà biểu tình lại kỳ quái như vậy, liền giống y như ăn phải hoàng liên.
Âm thanh hung tợn của thầy Lưu chủ nhiệm truyền đến: "Không phải ăn hỏng bụng rồi sao? Bụng như thế nào nhanh như vậy thì tốt rồi hử, không hổ là người trẻ tuổi nhỉ.”
………………
Sau một phen nhốn nháo náo loạn, thầy Lưu chủ nhiệm chỉ hận rèn sắt không thành thép ngồi ở bàn đối diện, tức giận chỉ vào hai người đang cúi đầu.
"Mệt cho tôi còn lo lắng cho thân thể các em, sợ cơ thể các em thật sự xảy ra chuyện gì. Tóc tôi cũng vì lo lắng đến nỗi thiếu mất mấy cọng, thầy Lưu quý trọng mà sờ sờ cái đầu Địa Trung Hải (trọc) của mình, nói: “Nhưng là tôi không nghĩ tới, học sinh bây giờ có thể vì ăn một miếng đồ ăn vặt, ngay cả thầy giáo của mình cũng lừa được. Thật là không thể tưởng tượng nổi mà."
Trương Khả cùng Lý Phong Trạch cúi đầu, co rúm lại tựa như chim cút.
Đối mặt với lời trách mắng như cuồng phong bão táp của giáo viên chủ nhiệm, hai người tỏ vẻ không dám động.
"Mặc dù các em chỉ mới vào lớp mười, nhưng vẫn cần phải nắm vững việc học. Trung học cơ sở Hải Thị là trường đứng nhất đứng nhì ở Hải Thị, các em không chỉ đại diện cho bản thân các em, còn đang đại diện cho trường trung học cơ sở Hải Thị. Nếu người khác nhìn thấy các em trốn học đến đây ăn, trong lòng sẽ nghĩ như thế nào về trường trung học cơ sở Hải Thị, các em có biết không hả?"
Thầy Lưu càng nói càng tức: "Trương Khả, Lý Phong Trạch, nếu các em học tập với thái độ như vậy thì làm sao tiến bộ được? Hai người các em đợt thi hàng tháng lần trước xếp vị thứ bao nhiêu?"
Lý Phong Trạch cúi đầu, nhìn đôi giày của mình: "Vị thứ nhất ạ."
Thầy Lưu: "..........."
Trương Khả thì không thèm đếm xỉa mà đếm hoa văn trên đất: "Vị trí đầu tiên từ dưới đếm lên."
Thầy Lưu trong nháy mắt lại có tinh thần: "Tôi nói rồi mà. Nếu không có thái độ tốt, thì học tập cũng không tốt. Nếu các em đem thời gian lãng phí cho một bữa ăn dùng vào trong việc học, nói không chừng sẽ nâng cao được mấy phần."
Hai người bị thầy Lưu quở trách một phen, học sinh trung học cao một mét tám trông héo úa giống như cải thìa bị mưa đá tàn phá.
Sau khi thầy Lưu giáo huấn bọn họ mấy chục phút, cảm giác miệng có chút hơi khô rồi, thế là cầm nước ô mai ướp lạnh lên uống một hơi, cảm giác thoải mái ngay lập tức: "Được, tôi không nói các em nữa, các em trở về lo học đi."
Trương Khả cùng Lý Phong Trạch vì thế quay đầu rời đi.
Mà thầy Lưu lại ở lại sau khi hai người rời đi, đi ra ngoài liếc nhìn hai cái, lặng lẽ từ trên băng ghế bên cạnh cầm hộp thang bao đã được đóng gói lên, cố tình chờ một khoảng thời gian, mới từ trong cửa đi ra.
Ai biết hai người Trương Khả lại không có giống như trong tưởng tượng của thầy Lưu, đi nhanh như vậy, hai người thậm chí còn đứng ngay ở cạnh cửa chưa đi.
Lý Trạch Phong tò mò nhỏ giọng hỏi: "Không phải thầy bảo bây giờ chúng ta quay về phòng học sao?"
“Tớ cảm thấy có chút không đúng, vì sao trên tay thầy cầm một ly nước ô mai.” Trương Khả cảm giác hiện tại mình giống như được Sherlock Holmes nhập vào người vậy, trong mắt tất cả đều là những điểm đáng ngờ của thầy Lưu.
Đúng lúc này thầy Lưu từ trong tiệm cơm Bạch Ký đi ra.
Trương Khả lập tức chỉ vào hộp đóng gói của thầy Lưu, nói lớn: "Thầy ơi, tối nay không phải là thầy phải trông chừng lớp tự học sao? Dựa theo tình huống bình thường, thầy phải ở trong lớp học. Nhưng bây giờ lại xuất hiện ở tiệm cơm Bạch Ký, lại còn mang hộp đóng gói!"
Thầy Lưu bị bắt tại trận: ".........."

Bạn cần đăng nhập để bình luận