Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 678 - Phiên ngoại: Cạnh tranh của công nhân Bạch Ký 2




Một năm mới đến, Bạch Ký phát triển rất nhanh.
Công ty của Kỷ Tử Hoài nhanh chóng trở thành ngôi sao mới trong ngành ăn uống. Công ty có hai loại nhãn hiệu, một loại tên là Hạnh Hoa Lâu, một loại tên là Bạch Ký.
Sau khi không ngừng mở rộng, thức ăn đông lạnh cấp tốc và đống gói chân không của hai dòng sản phẩm này càng ngày càng nhiều.
Vài năm sau, người Trung Quốc dù chưa từng ăn hai nhãn hiệu này cũng đều nghe qua tên của chúng nó, cũng biết Bạch Nhất Nặc và Đàm Ngưng phía sau chúng nó.
Sau năm mới, tình hình tinh thần của nhân viên phục vụ của Bạch Ký, ảnh đế Quý Dư Trì cũng càng ngày càng tốt hơn.
Sau khi bác sĩ tâm lý tuyên bố tình hình của anh ta đã ổn định, anh ta xin Bạch Nhất Nặc nghỉ phép.
“Gần đây bạn của tôi muốn quay một bộ phim kinh dị, tôi đọc kịch bản thì cảm thấy rất thú vị, tôi muốn đi thử một chút.”
“Được.” Bạch Nhất Nặc lập tức bằng lòng.
Biểu cảm của Quý Dư Trì trước mặt vẫn u buồn như cũ, nhưng có lẽ là vốn dĩ anh ta đã trông như thế này. Tinh thần của anh ta đã tốt hơn so với lúc vừa tới Bạch Ký rất nhiều.
“Chú ý an toàn.” Bạch Nhất Nặc chân thành nhắc nhở.
Cô thở dài trong lòng, Quý Dư Trì đi rồi, dường như cô lại phải tuyển nhân viên phục vụ rồi.
Quý Dư Trì dường như biết phiền não của cô, nói: “Gần đây bạn của tôi muốn giải sầu, tôi muốn để cậu ta tới nơi này làm nhân viên phục vụ, không biết có được không? Tôi quay phim xong sẽ trở về.”
Mọi người đều biết, bình thường tiến cử từ nội bộ sẽ đáng tin hơn là tuyển người bên ngoài. Người Quý Dư Trì đề cử chắc cũng sẽ không kém.
Bạch Nhất Nặc đã bằng lòng.
Nhưng cô không nghĩ tới bạn của minh tinh... có lẽ cũng là minh tinh.
Người tới là Từ Nghiêu.
Từ Nghiêu có ngoại hình anh tuấn, con đường ngôi sao cũng không quá thuận lợi. Sau khi anh ta im ắng không tên tuổi rất nhiều năm thì diễn xuất bộc phát, diễn một nhân vật phản diện, thiếu chút nữa đã lấy được ảnh đế. Thú vị là, kẻ đột nhiên xuất hiện cản trở anh ta lấy được ảnh đế chính là Quý Dư Trì.
Có điều anh ta không phải người ghi thù, cũng không nhỏ nhen. Hai người trò chuyện hợp, còn hợp tác một bộ phim, thế là thành bạn bè có thể trò chuyện với nhau.
Từ nhỏ anh ta đã cha không thương mẹ không yêu, sống ở nhà ông bà nội hiền lành hòa ái. Gia đình anh ta nghèo khó, vào vòng giải trí cũng là muốn khiến người nhà hưởng phúc. Nhưng anh ta mãi vẫn không nổi tiếng, rốt cục lúc nổi tiếng rồi thì ông bà nội đã qua đời. Họ không được hưởng phúc lấy một ngày.
Vì thế Từ Nghiêu không gượng dậy nổi, mai danh ẩn tích trong giới giải trí.
Gần đây có paparazi chụp được ảnh anh ta tới đạo quán.
Lúc Quý Dư Trì hỏi chuyện này, anh ta cười nói với Quý Dư Trì: “Tôi chưa bao giờ tin ma nhưng bây giờ lại muốn tin tưởng trên đời này có ma.”
Quý Dư Trì suy nghĩ một chút, trầm mặc thật lâu, nói: “Tôi đề cử cho cậu một chỗ giải sầu.”
Anh ta đã từng mắc bệnh tâm thần cho nên biết nếu như không tự mình đi ra ngoài thì người khác khuyên như thế nào cũng không khuyên nổi, hơn nữa dễ dẫn đến hiệu quả ngược.
Thế là anh ta không khuyên nữa.
“Sơn trang nghỉ dưỡng?”
“Không phải, là một công việc.”
“Bao ăn bao ở không? Nếu như không được thì tôi không đi đâu.” Từ Nghiêu nói đùa: “Tôi chuẩn bị đi làm đạo sĩ một năm, người ta bao ăn ở đấy.”
“Bao.”
Thế là Từ Nghiêu liền tới.
Anh ta nhìn bảng hiểu Bạch Ký cổ kính trước mặt, rơi vào yên lặng hồi lâu.
Tôi coi cậu là bạn bè, cậu lại đề cử tôi tới làm nhân viên phục vụ?
Làm nhân viên phục vụ có thể giải sầu cái gì chứ?
--
Quý Dư Trì không biết Từ Nghiêu nghĩ như thế nào, nếu như biết rồi thì cũng sẽ không để ý.
Nếu như không phải là Từ Nghiêu thì còn lâu anh ta mới giới thiệu.
Tuy là làm nhân viên phục vụ mệt, tuy là làm nhân viên phục vụ khổ, tuy là không có điều kiện nghỉ phép tốt nhưng được ăn ngon, chỉ điều này thôi đã đủ rồi.
Món ngon có thể khiến người ta cháy lên hy vọng đối với cuộc sống một lần nữa. Trước đây Quý Dư Trì không chắc chắn, nhưng bây giờ đã chắc chắn rồi.
Có điều anh ta đề cử Từ Nghiêu không phải hoàn toàn là vì đối phương, anh ta cũng có một chút ý đồ riêng của mình.
Cạnh tranh nhân viên phục vụ của Bạch Ký kịch liệt rõ như ban ngày, đội ngũ cạnh tranh không chỉ bao gồm rất nhiều streamer, youtuber, quán quân thể thao điện tử.
Bộ phim này của anh ta có lẽ phải quay ba, bốn tháng, lỡ như lúc trở lại, không còn vị trí thì phải làm sao?
Từ Nghiêu là bạn của anh ta, Từ Nghiêu ở nơi này, bà chủ Bạch sẽ không quên anh ta, như vậy anh ta sẽ trở về dễ dàng hơn.
Hơn nữa cho dù đến lúc đó nhân viên phục vụ đã đủ rồi, con người Từ Nghiêu không tệ, anh ta sẽ bảo Từ Nghiêu đi, cũng rất dễ dàng thay thế vị trí của anh ta.
Bốn tháng sau đó, Quý Dư Trì quay phim xong, vô cùng phấn khởi trở lại Hải Thị.
Kịch bản lần này rất đúng khẩu vị của anh ta, đạo diễn quay cũng không tệ, khiến anh ta vô cùng say mê.
Hiếm có kịch bản tốt, một năm e rằng chỉ có thể ra một bộ. Anh ta dự định một năm nhận nhiều nhất một bộ phim chất lượng tốt, thời gian còn lại sẽ ở Bạch Ký giải sầu.
Anh ta trở lại Bạch Ký, tìm đến Bạch Nhất Nặc, cười nói: “Bà chủ tôi đã trở về.”
“Hoan nghênh trở về!” Bạch Nhất Nặc cười nói.
“Chừng nào tôi có thể đi làm lại?”
Anh ta vừa dứt lời, Bạch Nhất Nặc liền biến sắc mặt, có phần muốn nói lại thôi.
Gần đây trong tiệm mới tuyển một nhóm nhân viên phục vụ, Tiêu Nam Ninh thi đấu xong đã trở thành một nhân viên phục vụ được tuyển cuối cùng. Bây giờ nhân viên phục vụ trong tiệm đã đủ nhiều rồi, mỗi tầng đều có ít nhất hai người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận