Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 680 - Phiên ngoại: Cha mẹ nhà họ Thịnh tiễn con trai 1




Từ sau ngày đó nhìn thấy anh họ và bà chủ Bạch ở cùng nhau ở trung tâm thương mại, Tề Vận nhạy bén phát hiện điểm kỳ lạ.
Cha mẹ của cô ta luôn làm việc ở nước ngoài, lúc nhỏ, cô ta được cha mẹ gửi nuôi ở nhà cô. Chuyện này khiến quan hệ giữa cô ta và cô rất tốt, như mẹ con vậy.
Bởi vì tương đối quen thuộc anh họ cho nên cô ta biết bản tính của anh ấy. Anh họ là một người mắt mọc trên đỉnh đầu, từ trước đến giờ chưa từng mập mờ với bất kỳ cô gái nào, quả thực lãng phí ngoại hình của anh ấy.
Tề Vận thậm chí còn hoài nghi xu hướng tính dục của anh ấy.
Nhưng mà chuyến đi đến trung tâm thương mại khiến cô ta nhận ra ý nghĩ của mình đã xuất hiện sai lầm rất lớn.
Kinh ngạc, anh họ mà cũng biết theo đuổi người ta!
Sau khi về đến nhà, cô ta kích động bắt đầu gọi điện thoại.
“Cô ơi, anh họ, anh ấy lạ lắm!”
Tiếng Tư Tuyết truyến đến từ trong loa, âm thanh lười biếng: “Sao vậy?”
Tề Vận kích động kể lại toàn bộ sự việc mình thấy trước đó.
Tư Tuyết tỏ vẻ mặt chấn động: “Cháu nói thật hay đùa thế?”
“Đương nhiên là thật rồi, sao cháu lại lừa cô chứ?”
Tư Tuyết như bị sét đánh, trong đầu ong ong, lòng rối như tơ vò.
Sự việc qua lại giống như đoạn phim chiếu trước mắt. Thịnh Hàn đột ngột quan tâm thi đấu ẩm thực, còn xuất hiện ở hiện trường. Lúc đó bà ấy đã cảm thấy không đúng, nhưng không sao nghĩ tới phương diện này.
Sau khi Tề Vận nói như vậy, bà ấy cảm giác tấm lụa mỏng trước mặt được vén lên, nhìn mọi thứ cực kỳ rõ ràng.
“Thì ra là vậy...” Tư Tuyết trầm tư.
Tề Vận nghe thấy lời của bà ấy mới nhận thấy chỗ kỳ lạ. VIPtruyenfull.com - ebook truyện dịch giá rẻ
Cô ta từng gặp Bạch Nhất Nặc, hai người đã để lại phương thức liên lạc.
Chị gái đẹp người đẹp nết còn nấu cơm ngon như Bạch Nhất Nặc, ai mà không yêu cho được?
Cô ta còn chuẩn bị phát triển biến cô trở thành bạn tốt của mình, về sau thuận tiện ăn cơm chùa.
Ấn tượng của cô ta đối với Bạch Nhất Nặc không kém, nhưng cô thì chưa chắc.
Nhà họ Tề và nhà họ Thịnh giống nhau đều là nhà giàu có, gia thế của Bạch Nhất Nặc kém quá xa.
Tề Vận có phần lúng túng nói thay anh họ: “Cô ơi, nói sao nhỉ, cô đừng chia rẽ bọn họ.”
“Tại sao không cho cô chia rẽ?”
Tề Vận nói: “Hiện tại tự do yêu đương, hơn nữa bát tự còn chưa biết đâu ạ.”
Không rõ tâm trạng của Tư Tuyết thế nào mà chỉ trầm mặc không nói.
Tim Tề Vận đập thình thịch, nguy rồi, nhất định là cô không thích bà chủ Bạch rồi!
Anh họ, nguy rồi!
Tề Vận cười gượng: “Cô ơi, cháu chắc chắn không can thiệp vào cách làm của cô, chỉ có một việc xin cô đồng ý với cháu.”
“Chuyện gì?”
“Cô nhất định đừng bảo với anh họ là cháu nói!”
Tư Tuyết: “...”
Tư Tuyết cúp điện thoại, tao nhã chống cằm của mình.
Bà ấy vốn dĩ chỉ coi Bạch Nhất Nặc là một người bạn nhỏ tuổi, không ngờ con trai lại thích cô.
Chuyện này... Vì sao không nói cho bà ấy biết sớm chứ?
Bà ấy là giáo sư của học viện nghệ thuật Hải Thị, sau khi tan lớp liền rời khỏi trường học, trở về nhà.
Bây giờ Thịnh Hàn đang ở thủ đô, con trai út Thịnh Tinh đi quay phim rồi, trong nhà chỉ có hai người bà ấy và chồng.
Thịnh Tu Viễn đang ở thư phòng xem điện thoại, vẻ mặt cực kỳ thận trọng, như đang xử lý chuyện cực kỳ quan trọng.
Ông ấy thấy bà ấy vào thì nhíu mày, thở dài: “Thi đấu còn chưa kết thúc, rất nhiều ngày Bạch Ký không khai trương rồi.”
Tử giản dị đến xa hoa thì dễ mà từ xa hoa về giản dị thì khó. Khách hàng bìnht hường đã sớm sốt ruột, vô cùng mong mỏi. Định lực của Thịnh Tu Viễn tốt hơn người khác nhiều, nhưng thời gian đóng tiệm thực sự quá lâu, khiến ông ấy cũng khó tránh khỏi có phần nôn nóng.
Sau khi Tư Tuyết nghe thấy lời của ông ấy, không nhịn được cười một tiếng.
Thịnh Tu Viễn thấy bộ dạng này của bà ấy, hơi nghi hoặc: “Dựa theo tình hình thường ngày, bà nên giống như tôi, bắt đầu oán giận chuyện này. Hôm nay tại sao bà không nói nữa?”
“Bởi vì tôi đột nhiên phát hiện thế giới rộng lớn hơn.”
Thịnh Tu Viễn: “Hả?”
Tư Tuyết kể lại sự việc cho Thịnh Tu Viễn, Thịnh Tu Viễn hơi đổi sắc mặt, chần chừ hỏi: “Bà nói thật ư?”
“Tề Vận nói đấy, đứa bé kia sẽ không nói dối đâu.”
Thịnh Tu Viễn để điện thoại di động xuống, phấn khởi nói: “Đúng là con trai ngoan của tôi.”
Một lát sau, cảm xúc của Thịnh Tu Viễn nguội đi, nghi ngờ nói: “Không phải là nó vì ăn cho nên mở một con đường khác đấy chứ?”
Lúc đầu Tư Tuyết cảm thấy vớ vẩn, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy khá có lý.
Nếu là người khác nấu cơm thì không nói làm gì, Thịnh Hàn không thể làm được loại chuyện như vậy. Nhưng tay nghề của Bạch Nhất Nặc thật sự quá tốt, bà ấy cũng không chắc chắn lắm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận