Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 687 - Phiên ngoại: Kiếp trước kiếp này 3




Bà kéo tay Bạch Nhất Nặc nói: “Gần đây ta chán ăn, ăn cái gì cũng muốn nôn, không biết có phải là vì mùa hè giảm cân hay không. Cũng chỉ có đồ con làm có thể giảm bớt vấn đề của ta.”
Bạch Nhất Nặc nghe vậy nhíu mày: “Chứng bệnh có triệu chứng tiêu biểu thế này rất nhiều, có thể là mùa hè giảm cân, có thể là mang thai, có thể là những vấn đề khác. Y thuật của con bình thường, nếu không đã có thể xem thử cho mẫu thân rồi. Như vậy đi, ngày mai con sẽ gọi một thái y đến.”
Mang thai?
Quận chúa Thanh Hà nghe thấy lời của cô, gương mặt hây hây đỏ: “Ta đã từng tuổi này rồi, còn mang thai gì nữa?”
Triều Đại Ngụy nhiều con nhiều phúc, bà và chồng chỉ có một cô con gái Bạch Nhất Nặc, không phải là không muốn sinh mà là thể chất bà đặc thù, không dễ dàng mang thai.
Bạch Nhất Nặc nói: “Tuổi tác của mẫu thân thực sự không lớn. Nhưng đối với phụ nữ có thai mà nói, quả thật hơi lớn, nếu như mang thai thì càng phải khám thái y.”
Quận chúa Thanh Hà có phần xấu hổ, không muốn thảo luận việc mang thai với con gái, thế là đánh trống lảng: “Đúng rồi, ngày hôm qua yết bảng rồi, cha con nói quan trạng nguyên ngoại hình tuấn tú lịch sự, còn văn hay chữ tốt. Hay là ngày mai hai đứa hẹn gặp mặt?”
“Trước kia con đã nói với mẹ rồi, tạm thời con chưa nghĩ tới việc này.”
Quận chúa Thanh Hà giải thích: “Nhưng đứa bé kia khác.”
“Sao lại khác?” Bạch Nhất Nặc nghi ngờ hỏi.
“Con quen biết cậu ấy!”
Bạch Nhất Nặc tìm kiếm ký ức, nhưng ký ức cực kỳ mờ nhạt, cô hầu như không nghĩ ra, thế là nói: “Con quen biết trạng nguyên từ khi nào chứ?”
Quận chúa Thanh Hà nói: “Trước cha con đến Nhạn Môn quan làm thái thú, cha cậu ấy chính là quan phó. Cha con nổi tiếng bên ngoài, cậu ấy thường xuyên đến nhà thỉnh giáo cha con, cũng coi là một nửa học sinh của ông ấy.”
“Cậu ấy xuất thân từ Thịnh thị ở Kinh Châu, không chỉ có gia đình giàu có, mà gia phong cũng tốt. Tính cả cậu ấy thì một nhà Thịnh thị đã có ba trạng nguyên rồi, cũng coi là môn đăng hộ đối với nhà chúng ta.”
Sau khi Bạch Nhất Nặc nghe xong lời của bà, ấn tượng trong đầu từ từ rõ ràng, một người nho nhỏ xuất hiện ở trong đầu của cô.
Cô chợt: “Con nhớ ra rồi, là thư sinh nhỏ kia.”
Bởi vì từng trải nhiều, cô không tính là tiểu thư khuê các truyền thống, trong tính cách của cô không chỉ điềm đạm mà còn có một vẻ không an phận.
Lúc nhỏ, sau khi đọc xong sách, cô rất thích chơi với huynh đệ tỷ muội và a hoàn thư đồng trong gia tộc. Nhạn Môn quan là nơi biên quan, sùng vũ lực. Cô cũng múa thương nghịch bổng, trên mình thường đeo một cây kiếm gỗ, mỗi ngày đều nhớ hành hiệp trượng nghĩa.
Lần nào cha uống rượu về trễ đều không thể không chịu một kiếm của cô.
Tuy là lực rất nhỏ, không đến nơi đến chốn nhưng bị một tiểu cô nương đâm như vậy vẫn không tránh khỏi rất nhục nhã.
Lâu ngày, cho dù đi uống rượu, cha cũng sẽ không uống quá đến muộn.
Khi đó thường có một tiểu thư sinh đáng yêu trắng như ngọc tìm đến cha thỉnh giáo.
So với cô, tiểu thư sinh nhã nhặn lễ độ này giống con của phụ thân hơn cả cô.
Cô chưa từng thấy tiểu thư sinh đáng yêu như vậy, thế là nhất định kéo anh ấy vào trong vòng của mình.
Nhưng cha được cha của tiểu thư sinh gửi gắm, muốn dạy anh ấy tử tế nên cho anh ấy học rất nặng, cũng không cho anh ấy đi ra ngoài chơi.
Tiểu thư sinh đành phải len lén chơi với bọn họ.
“Thì ra tiểu thư sinh kia chính là trạng nguyên?” Bạch Nhất Nặc kinh ngạc không thôi: “Thì ra anh ấy học giỏi như vậy?”
Cô theo người nhà chạy khắp trời nam biển bắc, người quen biết rất nhiều, hơn nữa lúc đó cô còn nhỏ, bạn chơi nói đổi là đổi. Một tiểu thư sinh ngoại trừ tướng mạo ra thì bình thường không có gì lạ không để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc với cô.
Quận chúa Thanh Hà tức cười: “Cha con ở Nhạn Môn quan một năm, cậu ấy cũng tới nhà của chúng ta rất nhiều lần mà con chưa từng hỏi tên cậu ấy?”
Bạch Nhất Nặc gật đầu: “Hỏi rồi ạ, anh ấy tên Thịnh Tuân.”
Quận chúa Thanh Hà gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận