Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 73 - Phở gà 10




Điều khiến Phương Nhã không ngờ là, bát phở gà của tiệm cơm nhỏ này lại làm cô ấy nhớ tới cảm giác như lúc ăn canh cải thảo.
Nước canh gà trong suốt đến mức thấy đáy, thanh đạm thanh tao. Bắp cải Thượng Hải thì còn non và xanh, giống như ngọc vậy, nấm thì có hình dáng mướt và đầy đặn.
Phương Nhã cầm cái muỗng dùng một lần ở ngay bên cạnh lên, hiếm khi thấy động tác của cô ấy có chút vội vàng như lúc này.
Sau khi cô ấy húp một ngụm nước canh xong, thì đôi mắt hạnh tròn xoe của cô ấy lập tức trợn to lên.
Không sai, quả nhiên canh này không chỉ là một nước canh gà đơn giản, mà nó là loại canh được chế biến dày công như món canh cải thảo.
Nước canh thanh thuần như nước, nhưng ngon và thuần túy, không dầu không ngán, đồng thời còn thanh đạm, thơm dịu.
Lúc này Phương Nhã nhìn bánh phở ở trong nước canh, phần bánh phở này cũng không đơn giản.
Bánh phở mềm dẻo và trắng như tuyết ở trong nước canh trong suốt giống như những đóa hoa súng đang nở rộ, tỏa ngát hương thơm.
Cô ấy không nhịn được mà gắp một ít bánh phở bỏ vào trong miệng, tức khắc cô ấy đã bị đánh thức vị giác bởi độ mùi vị thơm ngon, mềm dẻo của bánh phở. Sợi phở không cứng, nếu so với sợi mì Ramen thì thua về mặt đường gân, nhưng nó lại có một điểm riêng chính là độ mềm dẻo, kết hợp với mùi đặc trưng của sữa gạo, khiến cho người ta ăn một miếng không khỏi cảm thán về cái hương vị này.
Thậm chí Phương Nhã tò mò, rốt cuộc là người tài nào ở thời cổ đã chế ra cái sự kết hợp giữa nước canh gà và phở vậy?
Nếu đổi canh gà thành canh vịt thì cũng không được, nếu đổi phở thành sợi mì cũng không ổn.
Sự kết hợp giữa hai thứ này giống như là duyên trời cho vậy, giống như Bá Nha gặp Tử Kỳ, như tri âm gặp tri kỷ, hương vị hài hòa tột cùng.
Đến lúc này, hình tượng thùy mị, nhai kỹ nuốt chậm cũng bị bỏ đi bởi vì món phở gà này.
Thậm chí vì để uống canh dễ hơn, Phương Nhã còn bưng hộp đồ ăn lên. Hành động này nếu theo lời dạy của người nhà thì tuyệt đối không cho phép, cũng vì hình tượng nên cô ấy cũng chưa bao giờ làm như vậy.
Nhưng lúc này, cô ấy không nghĩ được nhiều như vậy, bởi vì ở trước mặt thức ăn ngon chân chính thì những lễ nghi này không đáng để nhắc tới.
Ngay cả Phương Nhã - người mà từ trước đến giờ luôn chú trọng đến phong cách lịch sự mà cũng ăn đến nỗi thành cái dáng vẻ này, thì Triệu Hiểu Mẫn và Chu Viện lại càng không khá hơn là bao.
Khi ấy, chỉ có tiếng ăn phở được truyền ra từ trong phòng làm việc.
Trong lúc ba người đang cắm cúi ăn, không sửa bài tập, cũng không trò chuyện, thì đột nhiên có một người tiến vào phòng làm việc.
Động tác ăn cơm của ba người nhất thời khựng lại một chút.
Chu Viện nuốt phần phở ở trong miệng xuống, rồi miễn cưỡng đặt hộp đồ ăn xuống, sau đó cô ấy hỏi Thẩm Vân Khởi đang đứng ở cửa: “Chủ nhiệm Thẩm, chào anh, anh ăn tối rồi sao?”
Thẩm Vân Khởi là chủ nhiệm của tổ ngữ văn củ bọn họ, ông ấy là một người rất có tiếng, từ sau khi bọn họ nhận chức thì lúc nào ông ấy cũng chỉ bảo họ nhiều điều, bản thân ông ấy cũng không tỏ ra kiêu ngạo, nên bọn họ đều rất tôn trọng ông ấy.
“Tôi vẫn chưa ăn, cũng đang định ăn đây.” Sau khi Thẩm Vân Khởi thấy món phở gà ở trên bàn bọn họ, thì ông ấy xách cái túi đựng ở trong tay lên cho bọn họ nhìn: “Lần này trùng hợp quá, cùng kiểu này!”
Chu Viện nhìn cái túi đựng cùng kiểu mà Thẩm Vân Khởi đang xách trên tay, có thể nhìn xuyên quá cái túi đựng đó, thấy món phở gà quen mắt.
Cô ấy suy tính một chút, mấy chục người của tổ ngữ dạy, từ tổ viên đến chủ nhiệm không một ai là không bị thất thủ.
Cô ấy không khỏi cảm thấy thán phục người của tiệm cơm Bạch Ký.
...
Trợ lý nhìn cái tiệm ở ngay trước mặt, nó có diện tích nhỏ hẹp, bé tí như ruồi, còn chật kín người, thì không nhịn được mà lén đi đến bên cạnh cha Từ, nói: “Chủ tịch, vất vả lắm chúng ta mới giành được cái đơn hàng này, nên không thể thất lễ với tổng giám đốc Vương được. Tổng giám đốc Vương là khách quý, còn mới vừa trở về từ nước ngoài, sao chúng ta có thể cho ngài ấy ăn ở cái tiệm bé như con ruồi này được? Nghe nói quê quán của tổng giám đốc Vương là ở Hải Thị, chúng ta nên mời tổng giám đốc Vương đi tới cửa hiệu lâu đời Đỉnh Lâu ăn đi.”
Cha Từ cũng khá lo lắng, thật ra thì ông làm việc cũng rất có chừng mực, rất ít khi làm hỏng chuyện. Nếu là trước đây, thì ông cũng sẽ không làm ra loại hành động là mời khách quý tới ăn ở tiệm bé xíu như con ruồi này.
Nhưng mà vợ ông thích!

Bạn cần đăng nhập để bình luận