Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 74 - Phở gà 11




Từ sau hôm ông vô tình ăn bánh đậu xanh của vợ, rồi bị phạt trải đệm xuống nằm dưới đất một đêm, thì ông bị buộc phải ký một loạt hiệp ước bất bình đẳng.
Từ nay về sau, chuyện đầu tiên mà ông phải làm mỗi khi tan ca là không được uống rượu xã giao, mà thay vào đó là phải tới xếp hàng mua bánh đậu xanh ở tiệm cơm Bạch Ký. Từ lúc mới bắt đầu, điều này đã làm cho cha Từ - một người thích ăn chơi trác táng với bạn xấu cảm thấy thống khổ vô cùng, nhưng lâu ngày, ông lại tìm ra một vài điều thú vị.
Chim dậy sớm thì có sâu ăn, người tới sớm thì có món cơm rang, gà tiêu Tứ Xuyên, mì lạnh, bánh đậu xanh và bánh bao hấp để ăn.
Thậm chí, bây giờ ông đã không cần mẹ Từ thúc giục nữa, sau khi tan làm, cha Từ lập tức đánh dấu, lấy thẻ, rồi tự giác tới xếp hàng, nếu ngày nào không đến thì ngày ấy ông sẽ cảm thấy khó chịu. Ít uống rượu lại, người cũng có tinh thần hơn, nhưng bụng thì càng ngày càng tròn ra.
Sau khi phát hiện buổi xã giao với khách quý hôm nay thật sự không thể từ chối được, ông xoắn xuýt đưa ra một quyết định mà đến chính ông cũng dám không dám tin —— mời tổng giám đốc Vương tới ăn ở tiệm cơm Bạch Ký!
Thức ăn ở đó hoàn toàn không thua gì bên Đỉnh Lâu!
Nhưng suốt dọc đường, cha Từ vô tư đưa tổng giám đốc Vương và trợ lý đi tới tiệm cơm Bạch Ký mà không có cảm giác gì, trong lòng lúc đó vốn dĩ đang mù quáng lại thêm tự tin, nhưng khi thời gian trôi qua dần dần, ông lại trở nên thấp thỏm, lý trí từ từ quay lại.
Ông đang không muốn có được đơn này nữa sao? Nếu không thì sao ông lại mời khách quý tới ăn ở cái tiệm bé như ruồi chứ?
Mặc dù đồ ăn ở tiệm cơm Bạch Ký đúng thật là tuyệt vời, nhưng khách quý lại không biết được điều này trước khi ăn. Ngộ nhỡ người ta cảm thấy bản thân không được tiếp đón chu đáo, nhăn mặt thì biết làm thế nào.
Ông là đang ghét công việc làm ăn của mình đang diễn ra quá tốt sao?
Dưới sự nhắc nhở của trợ lý, cha Từ đổi ý, ông tươi cười và lên tiếng xoa dịu, nói: “Tổng giám đốc Vương, tiệm này rất ngon, vợ tôi rất thích ăn bánh đậu xanh ở đây. Nhưng ngài cứ yên tâm, tôi không đưa ngài tới đây ăn đâu, ngài đợi tôi tới xếp hàng để mua hộp bánh đậu xanh nhé, lát nữa tôi sẽ cùng ngài đi tới Đỉnh Lâu để ăn cơm. Nghe nói ngài là người ở Hải Thị, chắc chắn là ngài cũng không lạ gì với Đỉnh Lâu.”
Lúc cha Từ bảo tài xế dừng xe lại ở trước một tiệm bé như con ruồi, tổng giám đốc Vương đã rất kinh ngạc.
Hiện tại nghe cha Từ giải thích, ông ấy cũng chợt hiểu ra mà cảm thán: “Tính cảm giữa ông và vợ ông đúng là tốt thật, còn Đỉnh Lâu thì thật sự tôi chưa từng ăn ở chỗ đó. Khi còn bé, nhà tôi nghèo nên không có tiền, sau này lớn lên thì tôi ra nước ngoài rồi dốc sức làm việc nên cũng chưa đến đó ăn bao giờ, tôi vẫn đang rất tò mò về Đỉnh Lâu đây.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Vừa nói xong thì cha Từ đưa tổng giám đốc Vương tới xếp hàng để mua bánh đậu xanh: “Ngài có thấy trong tiệm có một hàng dài không, không phải là tôi khoác lác với ngài, nhưng bánh đậu xanh hoa ở tiệm này thật sự là tuyệt nhất. Và thật ra thì việc buôn bán của tiệm này cũng có phần lớn là công lao của tôi đấy, cũng nhờ tôi mà tiệm này mới trở nên nổi tiếng đấy.”
Cha Từ lộ vẻ mặt đầy đắc ý, còn bày ra tư thế vinh dự.
“Còn có chuyện này ư? Vậy ngài đúng thật là tuyệt.” Mắt của tổng giám đốc Vương sáng lên, còn phối hợp khen ông.
Tổng giám đốc Vương nhìn bóng lưng của cha Từ, trong lòng thầm nghĩ, đúng là một thương nhân yêu vợ mà, người như vậy thì càng chín chắn và đáng tin hơn. Tổng giám đốc Vương lại càng cảm thấy tin tưởng vào lần hợp tác sau này với cha Từ.
Trong lúc tổng giám đốc Vương đang cảm khái, thì ông ấy chợt ngửi thấy một mùi hương lạ khiến ông ấy không khỏi nhìn về phía phát ra mùi thơm.
Hóa ra là có một số khách đang ăn mì, trước mặt bọn họ là một tô phở khá đầy ắp, nước dùng trong suốt, sợi phở trắng, rau xanh, mùi thơm khiến người đúng xem phải giật giật ngón trỏ.
Nhìn dáng vẻ các vị khách đang cắm cúi ăn phở, ông ấy cũng có thể đoán được là món đó ngon đến cỡ nào.
Lúc này, tổng giám đốc Vương không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái, trong lòng nảy sinh ý nghĩ muốn ăn thử.
Trong lúc cha Từ đang âm thầm buồn vì tối nay không được ăn ở tiệm cơm Bạch Ký, thì vị khách quý vỗ vào cánh tay ông một cái: “Tổng giám đốc Từ, khi nãy ông nói tiệm này bán đồ ăn rất ngon, tôi vẫn chưa cảm nhận được gì. Bây giờ tôi ngửi được mùi này, có thể thấy là nó thật sự rất thơm. Tôi thấy phần mì kia khá ngon, chi bằng chúng ta đừng chạy khắp nơi nữa, ăn ở tiệm này luôn đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận