Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 90 - Phở gà 27




Trở triều Đại Ngụy, tôn sư trọng đạo, thầy như cha, tuy thầy không phải cha mẹ nhưng có thể sánh với cha mẹ. Trước giờ cô chỉ bái lạy một sư phụ, chính là sư phụ đã dạy cô nấu ăn. Cho dù là sau khi thành thạo nghề, gặp người có kỹ thuật xắt rau củ còn xuất sắc hơn cả thầy cô, nhưng cô cũng chưa từng nghĩ đến việc nhận người đó làm thầy. Không giống như Kỷ Tử Hoài, chỉ vì một nữ ăn ngon mà nảy sinh suy nghĩ bái làm thầy.
Nhưng cô có thể hiểu được cách dùng tiền giải quyết của Kỷ Tử Hoài, bởi vì cô cũng đã bỏ ra một trăm lượng vàng để mua lại công thức ướp dưa từ một thương nhân du ngoạn.
“Thật sự không được sao?”
Bạch Nhất Nặc lắc đầu một cách kiên định: “Không được.”
Mặc dù Kỷ Tử Hoài đã đưa ra một mức giá rất cao, đối với cô hiện tại mà nói thì cái này cũng khá cám dỗ. Nhưng thu nhận học trò không phải một chuyện đơn giản “Một ngày làm thầy suốt đời là cha”. Hơn nữa, cô vẫn chưa hiểu gì về Kỷ Tử Hoài, nên cô hoàn toàn không thể thu nhận anh ấy làm học trò. Đối với một chuyện hệ trọng như vậy, thái độ của cô cũng sẽ không thay đổi chỉ bởi vì tiền.
Kỷ Tử Hoài vốn cảm thấy sẽ nắm chắc thắng lợi lại như không dám tin, lập tức trở nên chán nản. Mặc dù biểu cảm ở trên mặt anh ấy không thay đổi, nhưng vẫn có thể thấy được vẻ cô quạnh từ hành động mím môi của anh ấy.
Tính tình của Bạch Nhất Nặc dịu dàng nên cô có thể cảm nhận được nỗi lòng của anh ấy khi bị từ chối, nhưng cô không muốn thay đổi ý định của mình nên chỉ có thể nói: “Xin lỗi.”
Kỷ Tử Hoài buồn bã, vốn định rời khỏi tiệm cơm Bạch Ký, thì ngay lúc vừa nhấc chân lên thì trong đầu anh ấy chợt lóe lên, nhớ tới thông báo tuyển người được dán trên vách tường ở cửa ra vào. Bởi vì anh ấy phải xếp hàng đợi rất lâu để mua bánh bao hấp, mà anh ấy lại không thích chơi điện thoại di động, cũng không lướt điện thoại trong khi chờ đợi giống như những người khác.
Sau khi khóe mắt anh ấy chợt lướt qua thông báo tuyển người thì anh ấy đã im lặng đọc nó.
Vì vậy, Kỷ Tử Hoài thả bước chân lại, rồi hỏi: “Tôi thấy thông báo tuyển người ở ngoài cửa, có phải ở đây đang cần người phụ giúp không?”
Bạch Nhất Nặc gật đầu, trả lời: “Không sai. Bởi vì trong tiệm có rất nhiều việc, một mình tôi thì không làm hết được, cho nên tôi định tuyển một người phụ giúp rồi làm vài việc vặt.”
“Cô thấy tôi được không?” Kỷ Tử Hoài nói: “Nếu vì không hiểu tôi nên cô không muốn nhận tôi làm học trò thì cô có thể để tôi giúp việc ở trong tiệm của cô để cô hiểu về tôi được không?”
Bạch Nhất Nặc vừa nghe Kỷ Tử Hoài nói xong thì cúi đầu xuống bắt đầu suy nghĩ.
Cũng không phải là cô không biết gì về Kỷ Tử Hoài, tài nấu ăn của anh ấy rất tốt, trông anh ấy cũng khỏe mạnh cường tráng, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu tuyển người của cô. Xét về những phương diện này, cô không hề tìm ra được chỗ nào không tốt ở anh ấy, thậm chí anh ấy còn tốt hơn gấp nhiều lần so với người giúp việc lý tưởng của cô.
Kỷ Tử Hoài thấy cô không từ chối ngay, mà cúi đầu xuống bắt đầu suy nghĩ, trong lòng anh ấy nhất thời trở nên vui vẻ. Bởi vì cô không từ chối, chứng tỏ anh ấy vẫn còn cơ hội.
Vì vậy, Kỷ Tử Hoài tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, nói: “Tôi có thể làm rất nhiều chuyện giúp cô. Tôi có thể giúp cô bưng thức ăn, giao thức ăn, quét dọn vệ sinh, thu tiền, tính tiền…”
“Thậm chí, nếu như cô bằng lòng nhận tôi, tôi nguyện làm việc cho cô mà không cần tiền lương.”
Không cần tiền lương? Còn có loại chuyện tốt này sao?
Bạch Nhất Nặc ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Tử Hoài, thấy anh ấy đang rất nghiêm túc, cũng không phải là đang nói đùa.
Bởi vì không muốn nhận học trò, Bạch Nhất Nặc có thể dứt khoát từ chối Kỷ Tử Hoài. Nhưng nếu như không phải là chuyện nhận học trò, thì Bạch Nhất Nặc cảm thấy mình có thể cân nhắc.
Mặc dù gần đây cô đã kiếm được không ít tiền, nhưng cũng chẳng có ai ghét nhiều tiền, hiện tại có một người chủ động nói làm không lương, Bạch Nhất Nặc lại phát hiện bản thân có chút động tâm.
Hơn nữa, Kỷ Tử Hoài còn thể hiện rõ sự mong đợi ở trên khuôn mặt, trong mắt của anh ấy cũng lộ rõ khát vọng, thật sự khiến cho người ta không thể từ chối được.
Cuối cùng Bạch Nhất Nặc đưa ra quyết định, cô trả lời anh ấy: “Anh tới làm mấy ngày trước, để tôi xem anh có phù hợp hay không.”
... ... . . .
Sau khi đã quyết định nhận Kỷ Tử Hoài, Bạch Nhất Nặc ngồi suy nghĩ một lúc xem nên sắp xếp anh ấy thế nào.
“Anh có chỗ ở không? Từ nhà của anh tới chỗ này mất bao lâu?”
Kỷ Tử Hoài gật đầu, trả lời: “Nhà tôi ở trung tâm thành phố, tới chỗ này mất hai tiếng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận