Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 97 - Bánh trung thu nhân thịt 7




Kể từ khi Triệu Tư Kỳ biết tới tiệm cơm Bạch Ký từ một người bạn, nơi đó bắt đầu trở thành nơi mà mỗi ngày cô ấy đều nhất định phải tới quẹt thẻ, dù trời mưa gió thì cũng mặc kệ, đến ngày nghỉ mà cô ấy cũng từ nhà chạy tới ăn.
Với tư cách là người học giỏi nhất - Ngô Văn Văn thường nói, nếu như cô ấy dùng cái nhiệt huyết này vào việc học thì nói không chừng là cô ấy có thể đứng đầu lớp rồi.
Lúc tan học, Triệu Tư Kỳ nói chuyện phiếm cùng với Ngô Văn Văn, Ngô Văn Văn lại giục Triệu Tư Kỳ tập trung vào học nhiều hơn.
“Mặc dù chúng ta phải chịu rất nhiều áp lực trong việc học, nhưng công sức mà mình bỏ ra sẽ được đền đáp. Mặc dù trường của chúng ta rất tốt, hầu hết mọi người đều có thể vào mấy trường nổi tiếng, nhưng cũng có một vài người là không thể. Tớ muốn thi vào trường đại học thủ đô cùng với cậu.”
Là bạn ngồi cùng bàn của Triệu Tư Kỳ nên Ngô Văn Văn biết Triệu Tư Kỳ vô cùng thông minh, chẳng qua là cô ấy không chú tâm nhiều vào việc học. Mà cho dù cô ấy có không chú tâm nhiều thì cô ấy cũng thi đậu Nhị Trung Hải Thị - trường trung học số một của cả tỉnh Hải Thị. Nếu như Triệu Tư Kỳ tập trung vào việc học hơn, thì chắc có lẽ hai người bọn họ sẽ có thể cùng nhau học ở trường đại học thủ đô.
“Học tập thì không, có thể học tập thì lại không học, mỗi ngày chỉ có thể ăn ở tiệm cơm Bạch Ký cho thỏa mãn cái bụng.” Triệu Tư Kỳ sờ lên bụng của mình, nhớ lại hương vị của món cơm chiên thịt bò, gà Tứ Xuyên và phở gà, thì lại chảy nước miếng: “Được ăn như thế cả ngày, vui ơi là vui, mà bụng thì càng ngày càng tròn.”
Có thể thi vào Nhị Trung Hải Thị là việc mà Triệu Tư Kỳ cảm thấy mình làm đúng đắn nhất trong suốt nhiều năm qua. Bây giờ cô ấy đang thấy rất biết ơn về bản thân mình khi đã cố gắng hết sức trong lúc thi, bởi vì ở Nhị Trung Hải Thị có tiệm cơm Bạch Ký - nơi mà hiện tại cô ấy yêu thích nhất, ngay cả thần tượng cũng không sánh bằng!
Sau đoạn video về tiệm cơm Bạch Ký vượt lên Tửu Tửu Trà, comment ở trên trang web mỹ thực cũng khá nhiều. Triệu Tư Kỳ lướt mạng mỗi ngày nên hiển nhiên cô ấy biết chuyện này, cô ấy cũng thường chú ý đến đánh giá của người khác về tiệm cơm Bạch Ký, rõ ràng là không có tiền lương, nhưng mà cả ngày cứ phản hắc*.
*Phản hắc: Đáp trả lại, dập tắt những lời chê bai, bôi nhọ của người khác.
Mỗi khi thấy mấy người kia bị thèm đồ ăn ở tiệm cơm Bạch Ký, nhưng lại không đến ăn được, thì cô ấy lại ngồi cười hì hì sau màn hình. Bởi vì cô ấy có thể ăn đồ ăn ở tiệm cơm Bạch Ký mỗi ngày!
“Vậy thì cậu có thể không ăn, thế thì sẽ ốm.”
Ngô Văn Văn nghĩ đến dáng vẻ nhiệt tình thường ngày của Triệu Tư Kỳ đối với tiệm cơm Bạch Ký thì cũng biết chắc chắn là cô ấy sẽ không đồng ý rồi.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của Ngô Văn Văn, Triệu Tư Kỳ lại gật đầu một cách nghiêm túc, mà thật ra là giả vờ, sau đó cô ấy bày tỏ sự đồng tình với câu nói kia: “Cậu nói có lý.”
Triệu Tư Kỳ lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, mở nhóm bạn học cùng lớp. Mặc dù hầu hết mấy bạn học trong lớp thường là cúi đầu đọc sách, chứ không bao giờ lướt điện thoại, nhưng tới gần giờ cơm và lúc tan học thì có vài người sẽ lập tức lấy điện thoại di động ra để bắt đầu tán gẫu.
Mà ở trong nhóm bạn cùng lớp này, cái cụm từ mà có tần suất được nhắc tới nhiều trong mỗi giờ cơm chính là —— tiệm cơm Bạch Ký.
Triệu Tư Kỳ gửi tin nhắn: [Tại sao chúng ta luôn ăn ở tiệm cơm Bạch Ký thế, mọi người không thấy ngán khi mỗi ngày đều ăn cùng một món à? Dù sao thì tớ cũng ngán rồi. ]
Lớp trưởng: [Cậu nói có lý. Cũng lâu lắm rồi tớ không ăn bún ốc, hôm nay muốn đi ăn bún ốc thử. ]
Ủy viên học tập: [Tớ nghĩ Triệu Tư Kỳ nói rất đúng, hình như từ khi tớ ăn ở tiệm cơm Bạch Ký xong, cũng lâu rồi tớ chưa ăn ở tiệm khác. Rõ ràng là trước đây tớ rất thích món cháo trắng kèm hột vịt bích thảo và thịt nạc của tiệm cháo Triệu Ký, nhưng rất lâu rồi không ăn. Hôm nay phải đi ăn mới được, lâu rồi chưa ăn nên cũng có hơi nhớ. ]
Bạn học A: [Không sai, chúng ta nên yêu thích đều như nhau, không nên chỉ yêu thích mỗi một chỗ. Bún ốc ngon không, cháo trắng kèm hột vịt bích thảo và thịt nạc ngon không, chúng ta nên ăn thử món khác, không thể để cho những chủ quán khác cảm thấy thấy thất vọng được.]
...
Triệu Tư Kỳ để màn hình điện thoại di động ngay trước mặt Ngô Văn Văn để cô nhìn, còn cô ấy thì tỏ vẻ đắc chí.
Ngô Văn Văn tò mò hỏi: “Tại sao cậu không ăn ở tiệm cơm Bạch Ký rồi còn khiến người khác cũng không muốn ăn thế.”
“Đứa ngốc.”
Ngô Văn Văn có chút mờ mịt, cô không hiểu ý của Triệu Tư Kỳ lắm.
Vì vậy nên sau khi tan học, Triệu Tư Kỳ đã kéo Ngô Văn Văn ra khỏi phòng học: “Dù sao thì cha mẹ của cậu cũng đang đi công tác nên không thể đưa đồ ăn. Tới bây giờ, cậu vẫn chưa ăn ở tiệm cơm Bạch Ký phải không, bánh bao hấp mà lần trước mua còn bị mẹ ăn, hôm nay tớ sẽ đưa cậu tới ăn ở tiệm cơm Bạch Ký.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận