Tiên Giả

Chương 1002: Phần dạo nhạc

"Đây là thần thông gì?" Chung Đồ Hổ thấy thế, trong lòng run sợ.
Gã chưa bao giờ thấy thần thông cường đại cổ quái như vậy, trong lòng không khỏi sinh ra bối rối.
Viên Minh lại không cho gã bất luận cơ hội thở dốc.
Hắn đưa tay đè xuống dưới, vòng xoáy bảy màu lúc này cũng đè ép xuống Chung Đồ Hổ.
Hỗn Nguyên đạo ấn tăng vọt lực hút, tập trung vào cánh tay ngũ sắc của Chung Đồ Hổ, bắt đầu điên cuồng hút lấy.
Chung Đồ Hổ kinh hãi, muốn thu cánh tay về, lại phát hiện cỗ lực lượng kia phảng phất có linh tính, gắt gao cắn lấy cánh tay gã, căn bản không thể động đậy.
"Không tốt! Lần này chỉ sợ sẽ thua trong tay tiểu tử này rồi!" Trong lòng gã vạn phần hoảng sợ, thầm nghĩ.
Cùng lúc đó, Viên Minh lại thôi động đạo ấn Động Tình.
Chỉ thấy hư không trước người hắn loé lên thất thải quang mang mê huyễn, một bàn tay to lớn trống rỗng xông ra, năm ngón tay bắt về phía hư không Chung Đồ Hổ.
Chung Đồ Hổ căn bản chưa gặp công kích cổ quái như vậy, trong lòng kinh hoảng, vội vàng vung tay lên, tế ra một thuẫn vuông thanh đồng lớn chừng bàn tay.
Thuẫn vuông này là Linh bảo nhiều năm hộ thân của gã, phía trên khắc họa đồ văn kim giáp thần nhân bỗng sáng lên, một tôn pháp tượng Bất Động Minh Vương hộ thân trống rỗng nổi lên, bao phủ boả vệ ngoài thân gã.
Viên Minh lại phảng phất không nhìn thấy pháp tượng hộ thân này, vẫn như cũ không nhanh không chậm chụp tới.
Đạo ấn Động Tình của hắn ngưng tụ ra bàn tay ngoại hồn, đã tích súc hai mươi năm uy năng, đang muốn thử một lần.
Tiếp theo một cái chớp mắt, bàn tay lớn bảy màu không trở ngại chút nào xuyên qua pháp tượng Bất Động Minh Vương hộ thân, bắt lấy Chung Đồ Hổ, nắm trong lòng bàn tay.
Một màn này khiến mọi người tại đây sợ ngây người, bọn họ đơn giản không dám tin vào hai mắt của mình.
Pháp tượng hộ thân này là tuyệt kỹ thành danh của Chung Đồ Hổ, vậy mà bị phá giải đơn giản như thế!
Chung Đồ Hổ cảm thấy một cỗ cảm xúc hỗn loạn đột nhiên nổ tung trong thức hải, cả người trong nháy mắt mất khống chế, từ trên không trung rơi xuống.
Ngũ Hành Kiếm khí ngưng tụ ra bàn tay năm màu cũng trong nháy mắt sụp đổ, hóa thành đạo đạo không khí hỗn loạn tiêu tán.
Viên Minh thấy thế, năm ngón tay nắm chặt.
Chỉ thấy bàn tay lớn bảy màu giống như xuyên thấu qua thân thể Chung Đồ Hổ, quang mang đi sâu vào trong cơ thể gã. Chung Đồ Hổ trong nháy mắt mất khống chế, hai mắt trắng dã, trực tiếp ngất đi.
"Sao có thể?"
Âm thanh kinh hô, không chỉ đến từ Ti Dung và đệ tử Tố Nữ phái đi theo, ngay cả những tu sĩ tu vi cao thâm như Lư Kiếm Tinh cũng từng người lộ vẻ hoảng sợ.
Bọn họ mặc dù sớm biết vị thành chủ đại nhân này thực lực phi phàm, nhưng lúc này hiện ra uy năng, lại vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
Viên Minh cũng không hạ sát thủ với Chung Đồ Hổ, chỉ tiện tay trảo một cái, trấn áp gã đưa vào Tu La Cung.
Nhưng vào lúc này, dị biến phát sinh!
Một màn sáng màu đen trống rỗng xuất hiện, cấp tốc khuếch tán ra, hóa thành một Linh Vực màu đen lớn trăm trượng, một mực bao phủ Viên Minh vào trong.
Trong màn sáng lộ ra, cũng không phải là ba động pháp lực bình thường, mà là một cỗ hồn lực đặc biệt cường đại, làm người ta sợ hãi.
Viên Minh hơi nhíu mày, đang muốn thôi động pháp lực đối kháng, chợt phát giác một tia dị dạng.
Trong Linh Vực này tản ra không phải pháp lực thuộc tính đơn nhất, mà là một cỗ ba động hồn lực đặc biệt cường đại.
Đây không phải Linh Vực, mà là Hồn vực!
Viên Minh giật mình, tỉnh ngộ lại, trong thức hải đột nhiên sinh ra một cỗ tâm tình chập chờn khó nói lên lời.
Phảng phất có ngàn vạn thanh âm đang vang lên bên tai, có cãi lộn, có trò chuyện, có chửi mắng, có chúc mừng, có giao hợp ... Đủ loại thanh âm lộn xộn khó phân, như rơi vào hồng trần vạn trượng.
Những âm thanh này, mỗi một đạo phảng phất có thể khiên động thất tình lục dục của hắn, như hắn trải qua hết thảy luân hồi trong quá khứ.
Dưới cảm xúc mãnh liệt này trùng kích vào, thần hồn Viên Minh xuất hiện trì trệ ngắn ngủi, nhất thời khó mà tránh thoát.
Đám người Ô Lỗ thấy thế, sắc mặt đại biến, bọn họ không ngờ xuất hiện biến cố như vậy, trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng.
Vào thời khắc này, trong đám đệ tử Tố Nữ Phái trông coi phía dưới, một nữ tử dung mạo phổ thông làm cho người không thể nhớ được, đột nhiên trên thân dũng động thất thải lưu quang, hóa thành một bàn tay to lớn bảy màu, chộp tới Viên Minh giữa không trung.
Bàn tay lớn bảy màu khá giống bàn tay ngoại hồn mà Viên Minh đã thi triển, nhưng to lớn hơn, bên trong ẩn chứa nguyện lực bàng bạc như biển.
Tất cả mọi người chưa kịp phản ứng thì bàn tay lớn bảy màu đã xuyên thấu thân thể Viên Minh.
Trong chớp mắt bị bàn tay lớn bảy màu xuyên qua, Viên Minh cảm nhận được thức hải như bị bắn nổ.
Cảm xúc hỗn loạn giống như thủy triều tăng vọt, nguyện lực khổng lồ mãnh liệt đánh thẳng vào thần hồn của hắn, khiến hắn gần như mất đi chưởng khống thân thể.
Trong lúc nguy cấp này, ấn ký Thâu Thiên Đỉnh trên cánh tay hắn bỗng nhiên sáng lên, một cỗ hấp lực bàng bạc bắn ra.
Cỗ nguyện lực xâm lấn thức hải hắn như hạt cát bị sóng lớn cuốn đi bị Thâu Thiên Đỉnh cấp tốc hút đi.
Thần hồn Viên Minh bỗng nhiên buông lỏng, thần trí cấp tốc khôi phục.
Lúc này hắn kích phát Thâu Thiên Đỉnh, điều động nguyện lực bản thân, phát ra một tiếng hét to chấn thiên.
Một cỗ lực lượng thần thức bàng bạc từ trên thân hắn bộc phát ra, như mưa giông gió bão đánh tới bốn phía.
Hồn Vực bao phủ ngoài thân hắn, dưới cỗ lực lượng này trùng kích vào, trong nháy mắt bị xông mở.
Ánh mắt Viên Minh sáng như đuốc, liếc nhìn phía dưới, chỉ thấy trên mặt đất, một mảnh ánh sáng màu vàng choáng bỗng nhiên sáng lên, như mặt trời mới mọc, sáng chói mắt.
Ngay sau đó bốn đại hán trung niên mang áo bào màu vàng từ trong vầng sáng chậm rãi bước ra, áo bào theo gió bay nhẹ, phảng phất bốn vị thần từ trên trời giáng xuống.
Bốn người sau khi hạ xuống, cấp tốc kết pháp ấn, thân hình tạo thành một trận pháp thần bí.
Bốn người này có quần áo giống nhau, thân hình cao thấp mập ốm không khác nhau, càng làm cho người ta lấy làm kỳ chính là, dung mạo của bọn họ giống như đúc cái bóng trong kính.
Bốn người thủ pháp thành thạo, gần như cùng lúc, tay kết pháp ấn xong, trong miệng đồng thời khẽ quát một tiếng: "Trấn!"
Theo tiếng quát rơi xuống, từng tia sáng màu vàng từ dưới chân bốn người dâng lên, giống như linh xà được triệu hoán, cấp tốc đan vào một chỗ, hình thành một tòa Linh vực khổng lồ màu vàng.
Linh Vực này như là một mái vòm to lớn màu kim, bao phủ Viên Minh vào trong.
Trong nháy mắt Linh Vực hình thành, một cỗ trọng áp khó nói lên lời từ trên trời giáng xuống, như Thái Sơn áp đỉnh, khiến Viên Minh trong lúc nhất thời trở tay không kịp.
Viên Minh muốn di chuyển thân hình, nhưng cỗ trọng áp này như bóng với hình, khiến hắn không thể đào thoát.
Cuối cùng, Viên Minh bị trọng áp bàng bạc hung hăng đánh xuống mặt đất.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn, mặt đất trong nháy mắt sụp đổ, hình thành một hố sâu to lớn, thân ảnh Viên Minh bị bụi mù che khuất.
Đợi bụi mù tán đi, chỉ thấy Viên Minh chống hai tay dưới đất, quần áo trên lưng dán chặt vào bắp thịt, cơ bắp phồng lên, hiển lộ rõ lực lượng cường đại.
Hắn phát ra một tiếng hét chấn thiên, thôi động khí huyết lực, đối cứng áp lực mà chậm rãi đứng lên.
Nhưng Linh Vực kia đè xuống cũng không kết thúc dễ như vậy.
Ngược lại, một vầng sáng màu vàng đất càng thêm hùng hậu từ trên Linh Vực trút xuống, như thác nước sôi trào mãnh liệt.
Trong vầng sáng này ẩn chứa lực lượng cường đại khiến hư không vặn vẹo mắt thường có thể thấy được.
Viên Minh ở trong đó, phảng phất mang giáp nặng ngàn cân, toàn thân cự chiến, lại không thể tránh thoát trói buộc.
Hắn thử điều động pháp lực thể nội, nhưng dưới cỗ trọng áp này, pháp lực vận chuyển trở nên dị thường gian nan.
Đúng lúc này, một đạo hoả diễm màu đỏ hiện lên trước người Viên Minh, ngay sau đó, một tên đạo nhân mang trường bào hỏa hồng, mi đỏ như lửa trống rỗng xuất hiện.
Người này chính là Xích Mi đạo nhân mà lúc trước Viên Minh đã thấy.
Gã đưa tay lên, trong ống tay áo lấp loé ánh lửa xích hồng, một sợi xích sắt màu đỏ trong nháy mắt đâm xuyên ngực Viên Minh.
Viên Minh cảm thấy một cỗ nóng bỏng như lửa thiêu đốt truyền khắp toàn thân, ngay chỗ miệng vết thương trước ngực pháp lực vận chuyển bị cản trở nghiêm trọng.
Hắn thử thôi động Bất Tử Thể chữa trị vết thương, nhưng xích sắt này phảng phất có linh tính, không ngừng thiêu đốt vết thương, khiến việc chữa trị trở nên dị thường gian nan.
Dưới hai cỗ lực lượng này trùng kích, lực lượng Viên Minh bị áp chế hơn phân nửa.
Hắn gắng gượng muốn đứng thẳng lên, lại cảm thấy trọng áp không gian như cự sơn đặt ở trên đầu vai, khiến hắn gần như quỳ một chân trên đất.
Ô Lỗ thấy thế không khỏi vừa kinh vừa sợ.
Y hất tay lên, một mặt độc phiên màu tím trống rỗng bay ra, ở giữa không trung mở ra.
Trên lá cờ độc tràn ngập sương độc màu tím, năm đầu Độc Long toàn thân chảy xuôi độc dịch màu tím xanh từ trong cờ bay ra, giương nanh múa vuốt nhào về phía bốn tên áo vàng cùng Xích Mi đạo nhân kia.
Ngay lúc Độc Long sắp nhào đến, một thân ảnh bỗng nhiên lóe ra, ngăn trước mấy người.
Chính là nữ đệ tử Tố Nữ phái lúc trước thi triển bàn tay lớn bảy màu.
Ả vung tay lên, bàn tay lớn bảy màu lại hiển hiện, đánh tới Độc Long.
Độc Long há miệng phun ra khói đặc màu xanh sẫm, va chạm vào bàn tay lớn bảy màu, lập tức bạo phát ra trận trận tiếng vang "Phốc phốc".
Bàn tay lớn bảy màu bị khói độc ăn mòn, mặt ngoài trở nên thủng trăm ngàn lỗ, nhưng vẫn ngoan cường ngăn cản Độc Long công kích.
Nữ đệ tử thấy thế, nhíu mày, hiển nhiên cũng cảm thấy kinh ngạc với uy lực độc phiên này.
Mà Xích Mi đạo nhân thì ở bên lạnh giọng nhắc nhở: "Đó tựa hồ là Vạn Thần Độc Phiên thất truyền đã lâu, cẩn thận ứng đối."
Trên mặt nữ đệ tử kia lộ vẻ chợt hiểu, tay ả bỗng nhiên bấm niệm pháp quyết, khẽ quát một tiếng: "Thất tình lệnh cấm!"
Theo tiếng quát rơi xuống, từng đạo nguyện lực ẩn chứa thất tình lực từ trên người ả tuôn ra, trong hư không cấp tốc ngưng tụ thành một phù lục bảy màu dài hơn một trượng.
Phù này tản ra hào quang nhàn nhạt, phảng phất ẩn chứa một loại lực lượng thần bí nào đó, nó cấp tốc bay về phía bàn tay lớn bảy màu kia, dung hợp vào nhau.
Phù lục dung hợp với cự chưởng bảy màu, mặt ngoài lập tức hiện ra phù văn dày đặc, những phù văn này lóe ra quang mang nhàn nhạt, tản mát ra phong ấn lực cường đại.
Cự chưởng đón Độc Long phun ra khói độc xông tới, tốc độ bị ăn mòn quả nhiên chậm lại hơn phân nửa.
Sau đó, bàn tay lớn bảy màu đột nhiên trảo tới, năm đầu Độc Long bị một mực siết ở trong lòng bàn tay, không cách nào tránh thoát.
Ô Lỗ thấy thế, đang định tiếp tục thi triển thủ đoạn, thần sắc bỗng nhiên cứng đờ.
Y kinh ngạc phát hiện, lực lượng phong ấn kia vậy mà theo Vạn Thần Độc Phiên truyền tới trên người y, trong lúc nhất thời, động tác của y bị giam cầm lại, không thể tiếp tục hành động.
Vân La tiên tử xa xa thấy cảnh này, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Rốt cuộc nàng thấy rõ, những người này rõ ràng là tới vì Viên Minh, mà với phân lượng Vân La tiên tử nàng, hiển nhiên còn chưa đủ khiến đám người xuất thủ phục kích.
Nàng đến, không thể nghi ngờ trở thành phần dạo nhạc để những người này tính toán Viên Minh.
Trong lòng Vân La tiên tử do dự, muốn đánh cược tính mệnh đi cứu Viên Minh, nhưng nghĩ tới thực lực của mình chênh lệch với đối phương quá xa, trong nội tâm nàng không khỏi cảm thấy bất lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận