Tiên Giả

Chương 127: Chuyện cũ

“Một hai ba, nhỏ. Vưu lão bản, ngươi thua rồi.” Viên Minh nhếch miệng cười, chậm rãi nói.

“Làm sao có thể…” Vưu Trư Tra cúi người, đưa mắt lại gần nhìn lên ba con xúc xắc, thấy trên đó khắc rõ ràng ba chữ số “Một” “Hai” “Ba”, hiển nhiên là gã có chút không dám tin.

“Vưu lão bản vậy mà thất thủ?” Hiện trường vốn đang ồn ã bỗng ngưng bặt, đám người vây xem cũng kinh ngạc mất một hồi.

Lão Yên Đại cau mày, lộ vẻ bất ngờ.

“Ngươi, tên tiểu tử này…” Vưu Trư Tra trong mắt lóe lên nét giận dữ, nhìn thẳng về phía Viên Minh.

Lúc nói chuyện, gã cầm chuông xúc xắc lên toan ném xuống đất.

Viên Minh duỗi hai ngón tay nhẹ nhàng đặt lên trên chuông xúc xắc. Vưu Trư Tra vận hết sức bình sinh, nhưng lại thình lình phát hiện gã không lay động được cái chuông xúc xắc dù chỉ là một chút.

“Vưu lão bản, mười hai ngân tệ đằng trước xem như thành ý của ta, nếu ngài còn thắng nữa thì xem ra không phải phép lắm.” Viên Minh hơi khom người xuống, nói nhỏ tới mức chỉ hai người có thể nghe được.

Vưu Trư Tra nghe vậy, đầu tiên là sững sờ, xong liền biết mình đụng phải cao thủ.

Nhưng những kẻ xung quanh lại không hề phát hiện ra điểm bất thường nào, chỉ biết mang bộ mặt tràn đầy nghi hoặc nhích lại gần kẻ bên cạnh rồi to nhỏ bàn tán.

“Tiểu huynh đệ xem đi, ta đã nói ván này ngươi nhất định sẽ thắng! Ha ha, ta là Vưu Trư Tra đấy, đã nói là chắc chắn đúng.” Vưu Trư Tra buông bàn tay nắm chuông xúc xắc ra, ngồi thẳng người lên, nhanh chóng đổi một bộ mặt tươi cười.

Nói xong, gã cầm một ngân tệ đặt chung với miếng ngân tệ mà Viên Minh vừa đặt cược rồi đẩy về.

Viên Minh cũng đứng thẳng người, đưa tay vân vê hai miếng ngân tệ, đưa mắt nhìn về phía Vưu Trư Tra.

“Ô Tang lúc rời đi có nói là muốn tới một cái miếu nào đó cách Thiết Hổ trấn hai, ba mươi dặm. Cụ thể đi tới đó làm gì thì ta không hỏi, hiện giờ hắn có còn ở đó hay không, ta cũng không dám hứa chắc.” Vưu Trư Tra vội nói.

“Vưu lão bản là người thông minh, trí nhớ hẳn là không kém, hay là suy nghĩ kỹ lại xem còn bỏ sót điều gì không?” Viên Minh lộ vẻ cười mà như không cười, vận khởi lực lượng thần thức chăm chú nhìn vào gã.

Vưu Trư Tra lập tức cảm thấy sống lưng lạnh buốt như rơi vào hầm băng, một chút tà niệm vừa nổi lên trong lòng lập tức tan biến sạch sẽ.

“Đúng, đúng, miếu đó nằm ở phía bắc. Tiểu huynh đệ, ta làm ăn dựa vào công phu trên tay, không phải ngoài miệng ba hoa.” Vưu Trư Tra cố gắng trấn tĩnh, mở miệng nói.

“Vậy thì đa tạ, chúc Vưu lão bản làm ăn phát đạt, có rảnh sẽ lại tới tìm ngơi lĩnh giáo.”

Nụ cười của Viên Minh đột nhiên trở nên ôn hòa, Vưu Trư Tra lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, luôn miệng nói “Nhất định, nhất định”.

Dứt lời, Viên Minh quay người, đi ra khỏi sòng bài trước vô số cặp mắt vẫn còn vẻ mơ hồ không rõ của những con bạc.

Vưu lão bản, kẻ động một chút là khiến người ta táng gia bại sản, nợ nần chồng chất từ khi nào lại trở nên dễ nói chuyện như vậy chứ?

Lão Yên Đại choáng mất một lúc, mới đưa mắt nhìn sang phía Vưu Trư Tra thăm dò.

Vưu Trư Tra lại chẳng hề để ý tới lão, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn vào bóng lưng Viên Minh cho tới khi hắn hoàn toàn biến mất khỏi cửa ra vào, lúc này mới thực sự bình tĩnh lại, không ngờ lại phát hiện sau lưng mình mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng.

Lão Yên Đại có chút buồn bực đưa tẩu thuốc cọ cọ đầu, xong cũng chạy ra ngoài.

Sau khi ba chân bốn cẳng đuổi kịp Viên Minh, lão bèn giơ ngón cái lên tán dương: “Tiểu huynh đệ, trước giờ chẳng biết đã bao lâu, nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy được người có thể thắng Trư Du Tra ở trò xúc xắc, mà người đó lại là ngươi.”

“Nhận được tán thưởng, thụ sủng nhược kinh.” Viên Minh cười cười, lạnh nhạt nói.

“Ta nói này, ngươi nên thừa lúc vận đỏ chơi thêm mấy ván, gỡ lại hết chỗ đã thua lúc trước. Nói không chừng còn có thể xoay chuyển cục diện, thắng gấp mấy lần.” Lão Yên Đại lộ vẻ đáng tiếc, lên tiếng đề nghị.

Viên Minh quay đầu lại nhìn lão một cái với khuôn mặt chẳng có bất kỳ cảm xúc gì.

Lão Yên Đại bị hành động này của hắn làm cho giật nảy người, trong lòng mơ hồ có đôi chút hoảng sợ, không dám nói thêm nữa.

Viên Minh trong lòng biết rõ, lúc trước khi vừa vào Sơn Hà đổ phường thì Lão Yên Đại liền biến mất không thấy tăm hơi, kết hợp các tình tiết sau trước thì có thể kết luận, quá nửa là lão tới hậu đường tìm Vưu Trư Tra để bàn bạc, tìm cách hố mình trên chiếu bạc rồi hai người hợp lực ép khô hắn.

Hiện giờ thấy mình còn chưa thua hết vốn liếng nên vẫn còn chưa tù bỏ định, muốn hố hắn thêm một phen.

Với chuyện này Viên Minh cũng lười so đo, đồng thời hắn cũng hiểu vì sao khách sạn của lão lại vắng vẻ như vậy, chỉ lão gia hỏa này đã làm chuyện kéo mối cho sòng bạc rất nhiều lần, làm tới mức xe nhẹ đường quen, thậm chí cả quy củ sòng bạc cũng có thể nói rành rẽ, lưu loát hơn cả mấy tên chia bài, làm cái.

Hai người không nói câu nào nữa, cứ vậy một trước một sau trở về khách sạn.

“Buổi tối cho ngựa ăn đủ cỏ khô giúp ta, sáng sớm ngày mai ta sẽ rời khỏi Thiết Hổ trấn.” Viên Minh đi đến cửa khách sạn, bỗng nhiên mở miệng dặn.

“Vừa tới sao đã muốn đi rồi, ở lại thêm…” Lão Yên Đại còn chưa nói hết câu, Viên Minh đã chắp tay sau lưng, băng qua đại đường đi về phía hậu viện.

Thổ Lặc thấy vậy bèn tiến đến, mở miệng hỏi: “Cha, sao về sớm vậy?”

Lão Yên Đại buồn bực nghĩ ngợi một hồi rồi quay đầu, lần nữa ra khỏi cửa, cất bước đi về phía Sơn Hà đổ phường, để lại người con trai chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, đứng ngây người tại chỗ.

Trong đêm.

Viên Minh ngồi xếp bằng trong phòng, hai tay ôm lư hương, ba con độ nha từ chỗ mi tâm nối nhau bay ra, phóng tới phía ngoài viện.

Viên Minh một bên tu luyện Minh Nguyệt quyết, một bên luyện tập khống chế ba con độ nha.

Hắn bây giờ đã có thể khống chế tầm mắt của ba con độ nha một cách khá tự nhiên, không còn cảm giác đứt đoạn rời rạc trước kia, hình ảnh từ ba tầm mắt hiện lên trong thức hải hắn hiện tại trở nên nhẹ nhàng như quan sát ba bức họa.

Hai trong ba con độ nha chia bay về hai đầu nam bắc của Thiết Hổ trấn.

Con độ nha cuối cùng thì vỗ cánh lướt ra khỏi cửa sổ phòng hắn, bay về phía tiền viện khách sạn.

Trong sân, ngựa của hắn được buộc cạnh chuồng ngựa, đang cúi đầu ăn cỏ khô.

Trong đám cỏ khô xanh vàng lẫn lộn còn thấy có cả bã đậu, xem ra cha con nhà kia đúng là dùng đồ thượng hạng.

Độ nha lặng lẽ lượn một vòng trên đầu con ngựa rồi bay về phía tiền viện, khi vừa xuyên qua một gian phòng đã thấy Lão Yên Đại đang dựa tường ngồi trong sân, tay cầm tẩu thuốc, dưới làn khói thuốc bốc lên là ánh lửa bập bùng lúc sáng lúc tối.

Ở phía đối diện lão, người con trai bộ dáng chất phác đang bưng một cái ghế băng nhỏ ra ngồi.

Độ nha chỉ liếc mắt nhìn một cái xong toan bay đi ngay.

Nhưng đúng lúc này, Viên Minh bỗng nghe người trẻ tuổi tên là Thổ Lặc kia mở miệng hỏi: “Cha, cha làm sao mà chiều nay sau khi từ Sơn Hà đổ phường trở về lại có vẻ nặng nề tâm sự thế?”

Nghe câu hỏi này, Viên Minh liền không vội đi mà khống chế độ nha đáp xuống cành cây ở bên cạnh hai người.

Lão Yên Đại không trả lời gã ngay mà chỉ yên lặng rít thêm vài hơi thuốc.

“Cha!” Thổ Lặc nhịn không được lại gọi một tiếng.

“Con à, chúng ta có thể đã gây ra chuyện rồi.” Lão Yên Đại nhả một hơi khói, thở dài một tiếng rồi nói.

“Sao vậy cha? Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Thổ Lặc nghe lão nói vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, vội kéo ghế băng ngồi xích lại gần.

“Còn nhớ lúc trước con từng hỏi cha, nhà chúng ta làm sao lại đột nhiên trở nên giàu có không?” Lão Yên Đại hỏi.

“Nhớ, nhưng cha cũng chỉ nói là gặp được quý nhân, trước giờ không chịu kể cụ thể là thế nào.” Thổ Lặc gật gật đầu, thành thực đáp.

“Ài, hôm nay cha sẽ nói cho con biết chuyện là thế nào.” Lão Yên Đại thở dài một tiếng, gõ gõ tẩu thuốc xuống sân gạch dưới chân, dập tắt thuốc lá.

Thổ Lặc nuốt nước bọt, tập trung tinh thần lắng nghe.

“Khi ấy, cha vẫn vẫn còn là một tên nhặt xác chẳng ai để mắt, thời gian đầu lúc nào cũng khốn khó, cho tới khi gặp một thi thể ở bên bờ sông…” Lão Yên Đại kể lại chuyện cũ rất mạch lạc rõ ràng, có lớp nang đầy đủ khiến không chỉ Thổ Lặc nghe tới mê mẩn, đến ngay cả Viên Minh thông qua độ nha nghe được câu chuyện cũng dừng tu luyện lại.

Chỉ là nghe được một lúc, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một cảm giác kỳ quái khó lòng mà diễn tả được bằng lời.

Đợi tới khi Lão Yên Đại kể xong việc mình làm sao dùng bảo vật trên thân người trẻ tuổi kia để đổi lấy phần gia nghiệp này, trên khuôn mặt chất phác của Thổ Lặc cũng không khỏi hiện ra thần sắc phức tạp.

“Cha, lúc đó người có phải đã biết là hắn còn sống?” Thổ Lặc hỏi.

“Biết hay không biết có gì khác nhau chứ? Lúc đó ta không lấy của hắn thì hắn xác định là chết chắc. Huống thì từ nơi sâu xa tự có thiên định, có lẽ chính bởi vì ta nhặt hắn mà hắn mới sống tiếp được.” Lão Yên Đại đầu tiên là gật đầu, sau đấy lại cười khổ lắc đầu.

Sau khi nói xong, lão lại bổ sung một câu: “Cha làm như vậy cũng đều là vì con, vì cái nhà này.”

Viên Minh nghe vậy âm thầm lắc đầu, cái này không phải là vì lương tâm cắn rứt nên mới tự nói lời an ủi bản thân sao?

“Con biết.” Thổ Lặc thì lại liên tục gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Cho dù thực sự có chút cảm thông với con người đáng thương kia, nhưng gã vẫn không cảm thấy cha mình làm sai.

“Sau đấy không lâu, ta lại trùng hợp gặp người đó ở trên trấn. Kết quả phát hiện hắn chính là người mà lãnh chúa đại nhân treo thưởng để tìm kiếm, ta liền đi báo quan. Đáng tiếc sau đó không tìm được hắn, nếu không đã có thể kiếm được một món tiền thưởng lớn từ chỗ sứ đoàn Đại Tấn rồi.” Lão Yên Đại tiếp tục kể với vẻ vô cùng tiếc nuối.

“Thì ra là hắn.” Viên Minh giật mình nhớ tới tờ thông báo tìm người dán ở tấm bảng chỗ cửa thành kia.

“Hắn là ai nhỉ, vì sao sứ đoàn Đại Tấn lại muốn tìm hắn?” Thổ Lặc nghi hoặc hỏi.

“Ta làm sao biết?” Lão Yên Đại lắc đầu, đáp.

Thổ Lặc nghe tới đây liền cảm thấy người kia gặp phải cha mình đúng là xui xẻo, nhưng trong lòng lại vô cùng khó hiểu.

“Cha nói những lời này thì có liên quan gì tới việc người từ sáng đến trưa đều có vẻ nặng nề tâm sự chứ?” Thổ Lặc hỏi.

Lão Yên Đại liếc mắt nhìn gã, rồi sau đó đưa mắt nhìn về phía hậu viện.

Viên Minh thông qua độ nha thấy được cảnh này, trong lòng lập tức sinh ra một dự cảm không tốt, bởi vì hiện tại ở hậu viện, chỉ có một mình hắn ở.

“Quý nhân mà ta nói, hiện tại đang ở ngay trong hậu viện.” Lão Yên Đại chậm rãi đáp.

“Cái gì?” Thổ Lặc kinh hãi, bị dọa cho ngồi phịch xuống đất.

“Kêu loạn cái gì?” Lão Yên Đại thấy vậy liền giơ cái tẩu thuốc lên, làm bộ sắp gõ vào đầu gã.

“Vậy có phải hắn đến để báo thù không?” Thổ Lặc đỡ ghế băng lên, ngồi thẳng người rồi theo bản năng hạ thấp giọng, chỉ vào hậu viện hỏi.

“Chắc là không, chẳng biết vì sao, hắn dường như không biết ta, giống như cũng quên luôn chuyện mình trước đây từng tới Thiết Hổ trấn.” Nói tới đây, những nếp nhăn trên mặt Lão Yên Đại càng hằn sâu hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận