Tiên Giả

Chương 13: Châm hương

Viên Minh thấy ngón tay không có gì đáng ngại liền không để ý nữa, vươn tay lấy lư hương.

Chính thời khắc này, điểm hỏa tinh trên cây hương đen kia cuối cùng cũng tắt hẳn, tiếp đó một vầng hào quang mờ mờ sáng lên, ngón tay hắn theo đó trực tiếp xuyên qua lư hương.

Đồng tử Viên Minh co rụt lại, đầu óc vốn còn chút mê man trong nháy mắt tỉnh táo hẳn.

Nháy mắt sau đó, lư hương gốm xanh hoàn toàn biến mất, hóa thành một luồng sáng bay vào chỗ ấn ký trên cánh tay.

Hắn kéo tay áo bên phải lên, liền thấy ấn ký màu xanh lần nữa xuất hiện trên đó, chỉ là nó không có tỏa ra ánh sáng nữa.

Viên Minh dùng ngón tay vuốt nhẹ ấn ký, những ký ức khi mới đây hóa thân thành hoàng đế thiếu niên bắt đầu xuất hiện từng chút, từng chút trong đầu.

“Xem ra lư hương chỉ là mang ta đến phụ lên người thiếu niên hoàng đế kia một khoảng thời gian, vừa hết hạn sẽ lập tức trở về bản thể.” Hắn cân nhắc một chút, thầm khẽ giật mình.

Trải nghiệm loại này cực kỳ mới lạ, Viên Minh lại trẻ tuổi nhiệt tình, nhịn không được muốn thể nghiệm thêm một lần nữa.

Chỉ tiếc trong người đã chẳng còn chút pháp lực nào, không cách nào triệu hoán lư hương kia thêm nữa.

“Thử nghiệm lư hương dù huyền diệu nhưng trước mắt quan trọng nhất vẫn là tu luyện ra đủ pháp lực, thi triển Phi Mao thuật.” Viên Minh lấy lại bình tĩnh, dứt bỏ tâm tình muốn chơi đùa, khoanh chân ngồi xuống toan vận chuyển Huyết Khí pháp.

“Ta tu luyện Huyết Khí pháp tiến cảnh thực quá chậm, Ngọc Hồ lão đạo lại tán dương Cửu Nguyên quyết có tốc độ tích lũy pháp lực cực nhanh, chi bằng thử chút xem sao.” Ý nghĩ này đột nhiên toát lên trong đầu hắn.

Có điều Cửu Nguyên quyết và Huyết Khí pháp là hai môn công pháp khác xa nhau, không biết pháp lực có được tu luyện Cửu Nguyên quyết có thể thi triển Phi Mao thuật không?

“Kệ đi, trước cứ thử một chút rồi tính.”

Viên Minh trong lòng tính toán kỹ càng xong, chậm rãi nhắm hai mắt lại, bắt đầu cẩn thận nhớ lại nội dung Cửu Nguyên quyết, đồng thời thầm tụng niệm khẩu quyết.

Không bao lâu sau đó, hắn chỉ cảm thấy khiếu huyệt toàn thân từ từ mở ra. Linh khí bên ngoài theo đó cũng chậm rãi rót vào, hóa thành một luồng nhiệt nhè nhẹ, bắt đầu lưu chuyển trong kỳ kinh bát mạch.

“Cửu Nguyên quyết không ngờ có thể sử dụng khiếu huyệt toàn thân đồng thời thu nạp thiên địa linh khí!” Viên Minh vừa vui mừng vừa kinh ngạc.

Huyết Khí pháp chỉ có thể sử dụng mấy khiếu huyệt dễ khống chế ở gan bàn chân, bàn tay và huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu để câu thông với bên ngoài. Nếu chỉ so số lượng khiếu huyệt, Cửu Nguyên quyết gấp Huyết Khí pháp không biết bao nhiêu lần..

Viên Minh tiếp tục thiền định vân công, thổ nạp thiên địa linh khí.

Những linh khí này mới đầu chỉ là chậm rãi thâm nhập, theo quá trình không ngừng vận chuyển chu thiên của Viên Minh, tốc độ linh khí nhập vào cơ thể cũng từ từ tăng lên, hơn nữa toàn bộ quá trình không hề có chỗ này đứt đoạn, trì trệ, vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.

Thời gian dần qua, linh khí tụ trong kỳ kinh bát mạch càng lúc càng nhiều, dần dần lấp đầy khiến kinh mạch hơi phồng lên.

Viên Minh không biết tình hình như thế này có bình thường hay không, chỉ có thể tiếp tục vận chuyển Cửu Nguyên quyết, nỗ lực kiểm soát ổn định đám linh khí này, rất nhanh hình thành một luồng linh khí tuôn chảy, cái này so với đám khí lưu như có như không có Huyết Khí pháp thì khác biệt quá xa.

Hắn điển khiển linh khí lưu tuôn chảy trong người một chu thiên, sau cùng chìm xuống đan điền.

Bất luận là Cửu Nguyên quyết hay Huyết Khí pháp, nội dung chính yếu đều là thu nạp linh khí vào cơ thể, vận chuyển theo chu thiên tuần hoàn, sau đó chìm xuống đan điền, chuyển hóa thành pháp lực.

Viên Minh chăm chú theo dõi dòng linh lực lưu chuyển mau, chỉ sợ vấn đề tản mát lúc trước sẽ lại xảy ra.

Nhưng điều hắn lo lắng không xuất hiện, linh lực tuôn chảy thuận lợi đột phá bình cảnh đan điền, tiến nhập vào bên trong.

“Đơn giản như vậy đã thành công?” Viên Minh kinh hỉ không thôi.

Nan đề tu luyện Huyết Khí pháp quấy nhiễu hắn nửa tháng, hôm nay lại cứ thế được hóa giải nhẹ nhàng không chút động tĩnh.

Đây đều là hiệu quả của Cửu Nguyên quyết, công pháp này đúng là pháp môn tu hành chân chính, phẩm cấp tuyệt đối vượt xa Huyết Khí pháp, thậm chí có thể nói, hai môn công pháp này cơ bản là không cùng đẳng cấp.

“Khó trách Ngọc Hồ lão đạo tôn sùng Cửu Nguyên quyết như vậy.” Viên Minh thầm nói.

Có điều hắn không biết rằng, Cửu Nguyên quyết chính là công pháp nhập môn đỉnh cấp của Trường Xuân quan thuộc Đại Tấn quốc bên Trung Nguyên, dù là đệ tử nội môn của Trường Xuân quan thì cũng chưa chắc có cơ hội nhìn qua, mà tạo nghệ và việc chỉ điểm sai lầm tu luyện của nó càng là vượt xa Huyết Khí pháp, loại công pháp Nam Cương tầm thường này tuyệt không thể so sánh.

Viên Minh hít sâu một hơi, tiếp tục vận chuyển công pháp, đột nhiên linh khí ngưng ở đan điền có chút xao động, tựa như ngựa hoang tuột cương, lộ dấu hiệu muốn tùy tiện xông ra.

Hắn lập tức nhớ tới câu ‘Thần nhập Thái Hư uyển, ý phòng thủ Đan Điền cung’, liền thu liễm tất cả tâm thần ý thức, tập trung sự chú ý vào vị trí đan điền.

Lại thêm một lát, trong đan điền bỗng chốc trở nên vô cùng nóng bỏng, mơ hồ có cảm giác muốn bốc cháy.

Viên Minh cũng không bối rối, lúc trước khi Ngọc Hồ đạo trưởng chỉ điểm hắn đã nói qua, loại cảm giác này chính là dấu hiệu sắp hóa linh khí thành pháp lực.

Hắn lúc này trong lòng ngâm tụng Cửu Nguyên quyết nhanh hơn, hỗ trợ cỗ linh khí nóng rực kia đột phá chướng ngại, rất nhanh hoàn thành bước chuyển cuối cùng, hóa thành một luồng pháp lực lành lạnh.

“Về phương diện cô đọng pháp lực thì Cửu Nguyên quyết đúng là cao minh hơn Huyết Khí pháp rất nhiều a.” Viên Minh tấm tắc khen ngợi.

Hắn không tiếp tục tu luyện, mà vận chuyển pháp lực mới ngưng luyện ra di chuyển tới ngón tay, không chút do dự điểm lên ấn ký màu xanh trên cánh tay phải.

Mọi chuyện kỳ lạ phát sinh trên người hắn ngày hôm nay đều là do cái lư hương thần bí này tạo nên, nhất là hắn sau một hồi trời đưa đất đẩy lại lấy được công pháp nghịch thiên như Cửu Nguyên quyết, khiến hắn không nhịn được muốn một lần nữa triệu hoán lư hương đi ra, xem thử chút coi có thể còn có kỳ ngộ nào khác không.

Như hắn dự đoán, ấn ký lần nữa phát ra lực hút, cắn nuốt tia pháp lực kia, xong trên ấn ký lại phát ra ánh sáng màu xanh rồi lư hương thần bí lăng không xuất hiện.

Thấy một màn này, Viên Minh thở phào nhẹ nhõm.

Hắn hiện tại cơ bản có thể khẳng định, lư hương màu xanh không phải tiêu hao phẩm chỉ dùng một lần, sau khi lư hương hóa thành ấn ký màu xanh bám trên người hắn thì cần rót chút pháp lực là có thể gọi nó ra.

Hắn mừng rỡ quan sát lư hương trong tay, miệng bỗng kêu một tiếng kinh ngạc.

Những chỗ khác trên lư hương vẫn như trước, chỉ có đồ án thái cực trên lư lương lại ảm đạm vô quang, không hề chiếu sáng rực rỡ như trước.

Viên Minh nhướng mày, sờ vuốt xem xét đồ án thái cực một hồi, thậm chí còn rót pháp lực vào trong đó những đồ án thái cực thủy chung không có phản ứng gì.

“Xem ra thái cực đồ này liên quan tới cơ quan nào đó của lư hương.” Lòng thầm nghĩ, hắn lập tức chuyển ánh mắt nhìn về phía hai cây hương màu đen trong lư hương, trên mặt lộ vẻ trầm ngâm.

Căn cứ tình hình khi trước mà nói, châm hai cây hương màu đen này là lập tức có thể xuyên không, phụ thể lên người nào đó, mà giờ chỉ còn hay cây hương cũng đồng nghĩa hắn còn hai cơ hội xuyên qua rồi phụ thể người khác.

Có điều lư hương này thần bí khó lường lại bám trên người hắn, nếu không nắm giữ toàn cảnh, trong lòng hắn thực không an tâm.

Sau hồi lâu cân nhắc, Viên Minh cắn răng nhen lửa, đốt một vắt vải thô rồi đưa nó tới gần cây hương màu đen trên lư kia.

Hắn lần này định châm một trong hai cây hương kia.

Nhưng bất chấp ngọn lửa thiêu đốt thế nào, cây hương dài này lại không hề có chút dấu hiệu cháy lên nào.

“Xảy ra chuyện gì rồi, lúc trước rõ ràng là châm rất dễ mà.” Viên Minh nhíu mày, đưa miếng vải cháy tới gần một cây hương dài khác, nhưng vẫn như cũ, không cách nào châm được.

“Quái, không lẽ lư hương này yêu cầu mình phải thỏa mãn điều kiện nào đó mới có thể thắp hương rồi xuyên qua?” Hắn lẩm bẩm, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên đồ án âm dương thái cực ảm đạm.

“Có lẽ chỉ khi đồ án này sáng lên mới có thể thắp hương?” Viên Minh thầm suy đoán.

Ngoài lý do này thì hắn không thể nghĩ ra khả năng nào khác, có điều làm thế nào mới có thể khiến đồ án sáng lên thì hắn lại không có manh mối.

“Ục ục…”

Bụng hắn bỗng sôi lên, đồng thời cảm giác đói cồn cào xộc lên đầu, cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn.

“Quên đi, lư hương quả thực rất thần bí, nếu muốn nhất thời nửa khắc điều tra rõ ràng cũng không thực tế, sau này lại tính đi.” Viên Minh lắc đầu, không tiếp tục phí sức nữa.

Hắn đưa tay nâng lư hương lên, xem xét làm thế nào để thủ nó vào cơ thể.

Lư hương này mấy lần trước đều là tự động trở lại tay phải hắn, nên hắn còn chưa tìm hiểu được cách thu đỉnh.

Nhưng ý nghĩ này vừa nổi lên, lư hương màu xanh đột nhiên trở nên trong suốt, hóa thành một đoàn bóng xanh, quay về trong cánh tay phải, hình thành cái ấn ký kia.

“Quả là bảo vật.” Viên Minh lộ vẻ vui mừng, càng khẳng định lư hương này là một món đồ hiếm có.

Thế nhưng bảo vật có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể giải quyết vấn đề đói bụng.

Hắn đứng lên đi vào trong địa động, lấy một khối da thú, bên trong có gói năm, sáu quả dại mà lúc trước ăn chưa hết để lại.

Thịt trong động đã ăn hết, hắn giờ vẫn chưa thể nào thi triển Phi Mao thuật nên nếu ra khỏi động kiếm đồ ăn sẽ vô cùng nguy hiểm, tiếp đây chỉ có thể dựa vào mấy trái cây dại này miễn cưỡng an ủi dạ dày.

“Nhất định phải tu thành Phi Mao thuật trước khi ăn hết trái cây!” Viên Minh thầm hạ quyết tâm, cầm một trái lên ăn như hổ đói, xoa dịu cơn đói một chút.

Kế đó, hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Cửu Nguyên quyết.

Thiên địa linh khí quanh đó tụ lại, cuồn cuộn thông qua các khiếu huyệt tiến nhập cơ thể hắn, chui vào trong đan điền rồi lần nữa bắt đầu ngưng tụ thành pháp lực.

Thoáng cái đã qua năm ngày.

Viên Minh khoanh chân ngồi trên mặt đất trong động, cả người trông có chút tiều tụy, bờ môi trắng bệch nứt nẻ.

Tuổi của hắn đúng là thời điểm dậy thì, một ngày ăn một quả dại sao có thể no bụng, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sự sống, may mắn là tu luyện Cửu Nguyên quyết lại vô cùng thuận lợi.

Thiên địa linh khi cuồn cuộn không ngừng từ bốn phương tám hướng tụ lại, từ khiếu huyệt toàn thân tiến vào kinh mạch, theo lộ tuyến vận chuyển của Cửu Nguyên quyết, chuyển hóa thành một tia pháp lực.

“Cuối cùng cũng hình thành được vòng xoáy pháp lực rồi.” Viên Minh thầm mừng rỡ.

Căn cứ theo lời Hô Hỏa trưởng lão nói khi trước, ngưng kết vòng xoáy pháp lực đồng nghĩa pháp lực có chút căn cơ, có thể thi triển Phi Mao thuật.

Viên Minh mở to mặt, vội vàng lấy tấm da vượn khoác lên người, bấm quyết tụng chú, thôi động khẩu quyết Phi Mao thuật mà Hô Hỏa trưởng lão truyền khi trước.

Theo hắn thi pháp, ánh sáng trắng nhè nhẹ dâng lên trên tấm da vượn. Tấm da như sống lại, bao trùm thân thể hắn, đồng thời từ trong tấm da mọc ra những sợi rễ như những đường vân màu máu, đâm vào trong thân thể hắn.

Viên Minh siết chặt nắm đấm, cố gắng đè nén cảm giác đau đớn như toàn thâm bị kim đâm.

Cũng may đúng như lời Hô Hỏa trưởng lão từng nói, sự thống khổ khi hắn tự mình thi triển Phi Mao thuật giảm đi rất nhiều so với trước kia.

Tấm da vượn trắng rất nhanh trùm kín người Viên Minh, biến hắn thành một thứ nửa người nửa vượn, theo đó một cỗ lực lượng cường đại tràn nhập khắp cơ thể.

Viên Minh nhìn nhìn bộ dạng cả người đầy lông của mình, khẽ thở dài một hơi.

Thời điểm cách kỳ hạn hai mươi ngày, hắn rốt cuộc đã có thể tự mình thi triển Phi Mao thuật, có sức tự vệ, không còn là một sinh vật nhỏ yếu không có lực lượng nữa.

Có điều là hắn bị đói mấy ngày rồi, cơ thể suy yếu vô lực, lực lượng trong người hiện tại so với thời điểm bắt đầu biến thân lần trước thì kém không ít.

Nhưng Viên Minh cũng không quá để ý chuyện này, trong năm ngày đã có thể tích lũy đủ pháp lực để thi triển thành công Phi Mao thuật đã khiến hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận