Tiên Giả

Chương 135: Một lần cuối cùng

“Lấy…lấy cái gì?” Ô Tang bị nụ cười của Viên Minh dọa cho hoảng hồn, lắp bắp hỏi.

“Ta cần ngươi đi thu hết tàn hương trong lư hương trên bàn thờ ở đại điện thần miếu. Sau khi xong việc, ta hứa sẽ cho ngươi mười ngân tệ, thấy thế nào?” Viên Minh hỏi.

Bản thân hắn có thể âm thầm thu thập được, nhưng hắn không muốn lãng phí thời gian, hơn nữa vàng bạc thế tục với hắn mà nói, giá trị không lớn, huống hồ trước đây không lâu hắn còn thu được một khoản đền bù từ chỗ Lão Yên Đại.

“Người cần tàn hương để làm gì?” Khi nghe tới “mười ngân tệ”, trái tim Ô Tang đã đập như trống trận, nhưng nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm nay, gã không khỏi nhíu mày hỏi.

“Khi còn ở quê, mỗi lần bị ốm ta đều phải hòa tro hương vào nước uống, sáng nay ta đột nhiên lại đau bụng.” Viên Minh thoải mái thừa nhận.

“Uống tro hương chữa bệnh? Chỗ nào lại có phương thuốc loại này chứ?” Ô Tang miệng không bình phẩm gì, nhưng trong lòng lại thầm khinh thường cách chữa bệnh của Viên Minh.

“Nếu ngươi không chịu, ta có thể tới gặp thẳng Dát Long, tin rằng hắn sẽ vui lòng trị bệnh cứu người.” Viên Minh đảo mắt, nói.

“Ha ha, như thế thì phiền phức quá, huống hồn Dát Long sư huynh bây giờ còn đang nóng giận, ngươi đừng đi trêu chọc hắn. Đợi buổi tối mọi người nghỉ ngơi, ta sẽ xử lý việc này giúp ngươi, ngươi không cần làm phiền người khác. Bảo trọng.” Ô Tang cười ha ha rồi vội vàng nói.

Sau khi tống cổ Ô Tang đi, Viên Minh trở vào trong phòng, bắt đầu vận chuyển pháp lực, rót vào trong lư hương.

Hắn chợt nghĩ tới cảnh tượng tiểu hoàng đế chuyên tâm luyện tập thôi động “Hỏa Cầu thuật”, càng nghĩ càng cảm thấy có chút kỳ quái.

Hắn vô thức bắt chước bộ dáng của tiểu hoàng đế, dạng chân làm thế trung bình tấn, nhắm mắt cẩn thận nhớ lại quá trình vận chuyển pháp lực và những câu chú ngữ, xong rồi mới mở hai mắt ra, giơ tay duỗi ngón trỏ ra, bắt đầu điều động pháp lực.

Chớp mắt sau đó, ánh lửa lóe lên trên đầu ngón tay hắn, tiếp đấy một tiếng “phừng” vang lên, một quả cầu lửa to bằng hạt quả đào cứ vậy lăng không hiện ra.

Hỏa cầu này dù nhìn không lớn, nhưng nhiệt độ của nó lại cực cao, chỉ vừa xuất hiện mà sức nóng đã lan tỏa khắp căn phòng.

Viên Minh nhìn lần đầu tiên thi triển “Hỏa Cầu thuật” của bản thân, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, tự nghĩ thiên phú trên phương diện học tập pháp thuật của mình cũng không tệ lắm.

Hắn chăm chú nhìn vào tiểu hỏa cầu trên đầu ngón tay, tỉ mỉ quan sát một lúc rồi đem so sánh với Hỏa Cầu thuật mà Trần Uyển từng thi triển trước đây, thấy hình như ngoài kích cỡ khác nhau ra thì không có gì khác biệt.

Điểm mấu chốt của pháp thuật này, phải chẳng là việc tiểu hoàng đế liên tục rót vào lực vào, khiến hỏa cầu càng lúc càng to hơn?

Nhưng suy đoán này rất nhanh bị hắn tạm đè xuống.

Thứ nhất là hắn đang ở chốn phàm tục, thực sự không tiện cho việc nghiên cứu Hỏa Cầu thuật, thứ hai, việc hắn cần nhất lúc này là nắm rõ được điểm mấu chốt của việc đốt hương phụ thể, nào còn tâm sức đi suy nghĩ những thứ khác.

Rạng sáng hôm đó, Ô Tang lấm la lấm lét như một tên trộm, vác theo một túi vải nặng lò dò đi tới.

Viên Minh kiểm tra một hối, xác nhận thứ trong túi giống như tàn hương mà mình lấy hồi sáng, đích thực là tàn hương tích tụ trên hương án đã nhiều năm, liền đưa mười ngân tệ cho Ô Tang.

Ô Tang ân cần hỏi han mấy câu về bệnh tình của Viên Minh, xong liền khấp khởi rời đi: “Nói tiệm thuốc là nơi kiếm lợi nhiều nhất quả không sai chút nào, đợi khi trả nợ xong, có khi nên tính chuyển qua làm cái này? Ăn vào chẳng sống lại nhưng cũng không chết được, không có nguy hiểm, đảm bảo kiếm lời dù trời hạn hán hay lũ lụt.”

Viên Minh không có hứng thú đi để ý tiểu tâm tư của Ô Tang, vừa tiếp tục tu luyện, vừa rót pháp lực hỗ trợ lư hương khôi phục.

Trong bảy ngày sau đó, hắn gần như không ra ngoài, Ô Tang cũng bất ngờ không thấy đến tìm hắn.

Buổi sáng ngày thứ bảy, đồ án Thái Cực trên lư hương cuối cùng đã tỏa ra một tầng ánh sáng mờ mờ.

Viên Minh vội vàng lấy một cây hương đen to bằng ngón tay cái từ trên bàn xuống, cắm vào trong lư hương.

Sau khi khóa kỹ cửa phòng, hắn liền nhen lửa châm hương.

Theo làn khói xanh bốc lên, loại cảm giác mơ màng quen thuộc kia lần nữa đánh tới. Viên Minh xoa xoa tay, trong lòng tràn ngập mong chờ.

Đợi khi tỉnh lại từ trong bóng tối, hắn lập tức mở mắt nhìn ra khắp xung quanh.

Hắn lần này không thấy cung điện vàng son lộng lẫy, không ngửi thấy mùi hương liệu nâng cao tinh thần, mà thay vào đó là mùi son phấn xộc thẳng vào mũi hắn, khung cảnh trong tầm mắt thình lình là một gian khuê phòng với những tấm rèm bằng lụa mỏng.

Hắn thầm cảm thấy không ổn, theo bản năng muốn đưa tay sờ mặt mình, kết quả lại phát hiện thân thể mà hắn phụ thể không động, có vẻ giống như lần trước, hắn cơ bản không thể khống chế được hành động của cơ thể này.

Thậm chí hắn còn không thể di chuyển tầm mắt được, chỉ có thể nhìn thấy được những thứ nằm trong tầm mắt của thân thể này.

Cũng may lúc này, chủ nhân thân thể dời mắt xuống, Viên Minh bấy giờ mới thấy hai ngọn núi nhô ra và một bàn tay da trắng như tuyết chống trên mặt bàn, nhìn trang phục người này mặc rõ ràng là một bộ váy áo của nữ giới.

“Không phải tiểu hoàng đế, cũng không phải mã phu, mà là nữ nhân…” Viên Minh thầm oán thán.

Lúc này, chủ nhân thân thể đứng lên, bất cẩn đá trúng chân bàn, phát ra một tiếng “rầm”.

“Tiểu Viện, ngươi đang làm gì đấy?” Một tiếng nói mang vẻ trách cứ lập tức truyền từ bên ngoài vào.

Tiểu Viện? Là tên chủ nhân thân thể này?

Ngay tiếp đó, Viên Minh liền nghe một âm thanh trong trẻo từ trên người “mình” vang lên: “Không có việc gì, ta đụng chân…”

Đúng lúc này, rèm châu bên ngoài màn lụa được vén lên, một nữ tử bộ dáng thanh lệ từ bên ngoài bước vào, y phục trên người nàng giống với Viên Minh hiện tại.

Viên Minh nhìn một hồi mới nhận ra là họ cùng mặc trang phục nha hoàn.

“Tiểu Viện, bảo ngươi mang quạt lụa cho tiểu thư mà ngươi ở đây làm gì? Lâm công tử sắp tới rồi, người còn lề mề ở đây?” Nha hoàn thanh lệ kia trách móc.

“Không biết vì sao mà đầu ta vừa rồi thấy hơi choáng.” Tiểu Viện yếu ớt giải thích.

“Ngươi đó nha, suốt ngày thích làm biếng.” Nha hoàn thanh lệ xòe tay như hoa lan, nhấn nhẹ nàng một cái rồi nói.

Ai ngờ, Tiểu Viện còn chưa kịp đáp lời, Viên Minh đã lần nữa cảm thấy mơ màng, ý thức cũng lập tức chìm vào hắc ám.

Chờ khi tỉnh lại, hắn vẫn đang ngồi ở sương phòng trong thần miếu, cây hương đen thô to trong lư hương đã cháy hết.

“Thời gian hình như không khác mấy, chẳng dài hơn được lần trước bao nhiêu…” Viên Minh cầm lư hương lên, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.

Về phần đồ án Thái Cực trên lư hương thì dĩ nhiên đã tối đi.

“Xem ra còn phải tiếp tục thử.” Viên Minh điều chỉnh tâm tình một chút rồi tự nói.

Trong khoảng thời gian một tháng sau đó, Viên Minh liên tiếp dùng những vật liệu khác nhau, kết hợp thêm tàn hương để chế tạo hương đen.

Hắn thử tổng cộng bốn lần, trong đó có một lần phụ thể Vương Thuận, nhưng kết quả cả bốn lần đều như nhau, không những thời gian phụ thể ngắn ngủi, hơn nữa vẫn không cách nào để khống chế hành động của người bị phụ thể, cơ bản không thể kịp điều tra và xác nhận thân phận của mình.

Điều này làm Viên Minh thực sự không biết nói gì.

Thời hạn trở về tông môn đã sát gần, hắn quyết định thử một lần cuối cùng trước khi đi.

Hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên linh thạch, đập nát nó rồi ép thành bột mịn, bỏ trong hỗn hợp vật liệu chế hương.

Có bột linh thạch thêm vào, bên trong hương liệu lập tức có một có một cỗ linh lực ba động yếu ớt.

Tiếp đó, Viên Minh bỏ thêm một ít tàn hương vào trong đó.

Quấy trộn hỗn hợp vật liệu xong, một mẻ hương mới rất nhanh đã được Viên Minh sản xuất thành công.

Hắn lần này đã quay trở lại với quy cách chế tác ban đầu, không còn đi làm loại hương thô to quá khổ nữa.

Nhưng đợi sau khi làm xong hương, hắn lại bất ngờ phát hiện, bản thân không còn cảm giác được linh lực ba động từ chỗ hương mới này nữa.

“Không lẽ linh lực tiêu tán rồi sao?” Viên Minh thầm tự hỏi.

Có điều hắn cũng không suy nghĩ nhiều, mà lập tức nhóm lửa châm hương.

Chỉ khác là lần này, trước khi châm hương, hắn trong lòng liên tục đọc thầm ba chữ “tiểu hoàng đế”, hy vọng lần này có thể phụ thể lên trên người y.

Hắn trước giờ phụ thể đã khá nhiều lần, nhưng chỉ khi ở trên thân tiểu hoàng đế thì lợi ích thu được mới là lớn nhất.

Mấy ngày nay, ngoài việc rót pháp lực giúp lư hương khôi phục, lúc rảnh rỗi hắn cũng không khỏi suy nghĩ về món “Hỏa Cầu thuật” kỳ quái kia.

Bởi khi phụ thể tiểu hoàng đế, hắn thực sự cảm thụ và quan sát được mọi thứ trong quá trình phóng thích pháp thuật, thậm chí còn cảm nhận được quá trình lưu động pháp lực trong người tiểu hoàng đế, vậy nên sau khi trở về tỉ mỉ phân tích, kết hợp với kinh nghiệm từ trước, Viên Minh rất nhanh đã học xong thuật này.

Chỉ có điều, hắn tạm thời còn chưa đạt được trình độ như khi tiểu hoàng đế thi thuật.

Viên Minh vẫn luôn hy vọng có thể phụ thể tiểu hoàng đế một lần nữa, tốt nhất là có thể một lần nữa cảm thụ quá trình thi thuật của y.

"Nhất định là tiểu hoàng đế, nhất định phải là tiểu hoàng đế." Mãi tới khi ý thức hoàn toàn chìm vào hắc ám, Viên Minh trong lòng vẫn điên cuồng hô.

Chớp mắt sau đó, tầm mắt của hắn cuối cùng cũng sáng trở lại.

Hắn nhìn thấy một chiếc ghế rồng được chế tác tinh xảo, một cái bàn chất đầu tấu sớ.

“Bệ hạ, hay là nghỉ một lát rồi làm tiếp?” Một tiếng nói the thé vang lên.

Túc chủ của Viên Minh nghe tiếng, đảo mắt nhìn qua một công công trẻ tuổi mặc y phục hoạn quan đang bưng một bát trà sâm, dâng lên.

“Thực sự là tiểu hoàng đế, vậy mà thực sự phụ thể tiểu hoàng đế?” Sau khi xác nhận việc này, Viên Minh lập tức mừng vui khôn xiết.

Điều này có nghĩa là, một trong những phỏng đoán của hắn đã được xác minh bước đầu.

Việc phụ thể của hắn cũng không phải ngẫu nhiên không theo quy luật, mà có liên hệ nhất định với người hoặc sự vật mà hắn thường xuyên nghĩ tới.

“Xử lý những chính vụ này đúng là vô cùng nhàm chán, tu luyện vẫn vui hơn, trẫm trước kia thực sự quá ngốc, thế nào lại không chịu tu luyện. Lần sau quốc sư đến, Nhiên Bạo thuật của trẫm nhất định có thể khiến hắn bất ngờ.” Tiểu hoàng đế mở miệng nói.

Viên Minh có thể cảm nhận được một cách rõ ràng cảm xúc hưng phấn của y, thậm chí bản thân hắn cũng có chút kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận