Tiên Giả

Chương 146: Thân phận người Trung Nguyên

Viên Minh hết đưa mắt nhìn hai khối linh thạch trung phẩm trong tay đại hán trọc đầu, lại nhìn qua phía hai miếng ngọc màu đen, hơi giật mình như có chút không hiểu.

“Xem ra tiểu hữu mới giao dịch phù văn lần đầu hả?” Lão đầu gầy gò hỏi dò.

“Khụ, trước kia đúng là chưa từng tham gia vào lĩnh vực này.” Viên Minh ho nhẹ một tiếng, lúng túng đáp.

“Ha ha, không sao, ai mà không có lần đầu tiên. Đây là Minh Phù ngọc bản, chuyên dùng để ghi chép phù văn, có thể ghi lại quá trình từ điểm bắt đầu, cách đi bút của một phù văn. Xong xuôi rồi thì có thể lấy ra xem bất cứ lúc nào. Các hạ chỉ cần tụ chút pháp lực ở đầu ngón tay, phác họa phù văn lên nó là được.” Lão đầu gầy gò ha ha cười nói, đồng thời ném cho Viên Minh một ánh mắt khích lệ, có điều trong lòng lão lại thầm mừng, chính thức phán định Viên Minh là một tên phá gia chi tử lén lút trộm phù văn hiếm của gia tộc đem đi bán.

Dù sao mỗi phù văn hi hữu đều là sản phẩm đoạt thiên địa tạo hóa, hầu hết là nằm trong tay một số tông môn và gia tộc tu chân lâu đời, có ảnh hưởng lớn uy năng của pháp khí, pháp bảo, thậm chí cả phù lục. Kiểu phù văn này là vật truyền thừa, vậy nên bình thường sẽ chẳng có ai chịu lấy ra để đổi lấy linh thạch.

Nghe lão nói vậy, Viên Minh bèn đưa tay tiếp nhận miếng ngọc màu đen, tiếp đó theo lời của lão, ngưng tụ pháp lực ở đầu ngón tay, vẽ ra phù văn Thính Phong trên miếng Minh Phù ngọc bản kia.

Miếng ngọc đen như mực mà mới nhìn qua không có gì đặc biệt kia, khi đầu ngón tay Viên Minh chạm tới lại thình lình lóe lên một điểm sáng trắng. Điểm sáng đó kéo dài theo quá trình di chuyển của ngón tay Viên Minh. Ngón tay của Viên Minh rời mặt miếng ngọc, để lại một phù văn trông khá phức tạp. Phù văn này lóe sáng một cái rồi tắt đi, miếng ngọc cũng theo đó trở lại như lúc ban đầu, giống như trước đó chẳng có gì xảy ra vậy.

Khi hắn vừa vẽ xong, lão đầu kia đã nhanh tay đoạt lấy miếng ngọc, đoạn rót một chút pháp lực vào bên trong, tức thì một điểm sáng trắng lóe lên trên mặt miếng ngọc. Điểm sáng trắng di chuyển phác họa ra một phù văn phức tạp rồi tắt vụt. Cả quá trình di chuyển của đốm sáng, bao gồm cả tốc độ đều giống hệt như ngón tay Viên Minh khi trước.

“Tuyệt, thực sự tuyệt không thể tả…” Lão đầu thần sắc như si như say, vừa nói chuyện vừa đưa tay vẽ theo vào không khí, bộ dạng mất hồn mất vía.

Tuy thầm cảm thấy kỳ lạ, nhưng Viên Minh cũng không chần chừ, lập tức phác họa phù văn Huyễn Ảnh lên một khối Minh Phù ngọc bản khác rồi đưa cho lão giả.

“Không tồi, không tồi! Lão phu Hỏa Luyện, ta thấy tiểu hữu rất lạ mặt, hẳn là tu sĩ tới phường thị Hắc Nham thành du lịch?” Hỏa Luyện cầm hai khối Minh Phù ngọc bản trong tay, say mê vuốt ve một hồi lâu xong mới nhìn Viên Minh, cười hỏi.

“Tại hạ Viên Minh, đúng là lần đầu tới thăm Hắc Nham thành.” Viên Minh thành thực đáp.

“Tên hay, rất hợp với khí chất của một luyện khí sư. Cố gắng nỗ lực, thành tựu sau này chắc chắn không thể đo đếm! Việc chế tạo pháp khí nếu không gấp thì ngươi cứ về nghĩ kỹ, sau đó tới tìm ta lúc nào cũng được.” Hỏa Luyện một ngày đạt được hai tâm nguyện, vô cùng vui vẻ nói.

“Đa tạ tiền bối ưu ái, vậy tại hạ xin cáo từ trước.”

Sau khi nhận sáu viên linh thạch từ tay đại hán trọc đầu, Viên Minh liền đứng dậy cáo từ rời đi, nhưng khi vừa đi được mấy bước, hắn đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, bèn dừng bước quay đầu lại hỏi: “Hỏa Luyện tiền bối, ngươi chưa từng nhìn thấy hai phù này nhỉ? Vậy làm sao có thể phân biệt thật giả? Không lẽ không lo có người cầm một cái phù văn được vẽ bừa tới lừa ngươi?”

Hỏa Luyện lúc này tâm tư lại lần nữa đắm chìm trong hai khối ngọc màu đen trong tay, hoàn toàn không nghe thấy Viên Minh hỏi.

“Việc này thì hoàn toàn không phải lo. Phù văn là do thiên địa đại đạo thai nghén mà thành. Đối với người hiểu rõ phù văn thì dẫu có là phù văn lạ lẫm, họ vẫn có thể cảm ứng được linh vận trong đó, là thật là giả, chỉ nhìn qua là biết.” Đại hán trọc đầu lên tiếng giải thích thay.

“Hóa ra là vậy.” Viên Minh như có điều suy nghĩ, cáo từ rời đi.

Cổ Nguyệt vẫn ngồi bên đường, miệng ngậm cọng cỏ, buồn chán nhìn ngắm người qua đường. Thấy Viên Minh từ trong cửa hàng bước ra, gã lập tức ném cọng cỏ trong miệng, đứng lên nghênh đón.

Gã không hỏi Viên Minh làm gì trong tiệm, nhưng bản năng giúp gã cảm nhận được tâm tình Viên Minh có vẻ không tệ, thế là đủ rồi.

Nếu có thể khiến “ông chủ” thuê gã chuyến này vừa lòng mãn ý, tự nhiên bản thân gã cũng sẽ không thiếu chỗ tốt, dù sao Viên Minh nhìn có vẻ khôn khéo chắc chắn, nhưng hắn làm việc cũng khá thoáng tay.

Không đợi Cổ Nguyệt lên tiếng, Viên Minh đột nhiên hỏi: “Tiếp đây ngươi định dẫn ta tới cửa hàng Trung Nguyên sao?”

“Trước dạo qua cửa hàng Trung Nguyên, nếu không có thứ phù hợp thì tới cửa hàng khác cũng không muộn.” Cổ Nguyệt gật đầu đáp.

“Nơi này có chỗ nào bán trang phục Trung Nguyên không? Dẫn ta tới đi xem đi.” Viên Minh lại hỏi.

Cổ Nguyệt nghe vậy có chút không hiểu lắm, nhưng vẫn theo yêu cầu dẫn Viên Minh đi tới một tiệm trang phục ở gần đó. Viên Minh bảo Cổ Nguyệt chờ một chút, còn mình tự đi vào trong tiệm một lát, khi đi ra đã thay một bộ trang phục Trung Nguyên.

“Chà chà, cách ăn vận này của Viên huynh, nếu không ai nói, ta thực còn tưởng ngươi là một công tử thế gia tới từ Đại Tấn.” Cổ Nguyệt thấy thế, kinh ngạc nói.

“Đi thôi.” Viên Minh chỉ cười cười, không giải thích gì thêm.

Cổ Nguyệt nói kỳ thực không sai, cách ăn vận của hắn lúc này đúng là lấy từ trang phục khi hắn dùng thân phận thực sự ra ngoài du ngoạn ở Đại Tấn lúc xưa.

Về phần lý do làm thế này, bản thân hắn cũng không nói rõ được, có thể là do đã lâu chưa về nhà, muốn làm vậy như một cách gửi gắm nỗi lòng, mặt khác hắn cũng cân nhắc tới chuyện, nếu người Trung Nguyên vào cửa hàng của người Trung Nguyên, có lẽ sẽ càng thuận tiện hơn.

Hai người tiếp tục tiến lên thêm nửa khắc đồng hồ thì dừng lại ở trước một cửa hàng.

Đây là một cửa hàng to lớn gồm năm tầng lầu, ngói xanh tường vàng, phi diêm lập thú, nhìn qua vô cùng khí phái. Trên cổng lớn rộng mở của cửa hàng có treo một tấm biển lớn sơn vàng, trên đó viết ba chữ to “Trường Tiên Lâu”, khách khứa vào ra không ngớt.

- Giải thích, "Phi diêm lập thú" là Dạng mái cong vút, giống như mái chùa, cong ở bốn góc với độ dốc lớn. Hết giải thích.

“Chính là chỗ này sao?” Viên Minh nhìn tấm biển sơn son thiếp vàng, hỏi.

“Đúng vậy, Trường Tiên lâu là cửa hàng Trung Nguyên lớn nhất phường thị, cũng chính là sản nghiệp của Đại Tấn tu tiên hào môn, Trường Xuân quan. Bên trong có rất nhiều hàng hóa được đưa thẳng từ Đại Tấn tới. Ngoài đắt thì không có khuyết điểm.” Cổ Nguyệt cười đáp.

“Trường Xuân quan!” Viên Minh thầm giật mình, đưa mắt quan sát cửa hàng trước mặt thêm một lần nữa.

Cửu Nguyên quyết mà hắn tu luyện chẳng phải chính là công pháp bí truyền mà Trường Xuyên quan chỉ cấp cho đệ tử tinh anh sao?

Cửu Nguyên quyết, nếu xét hiệu quả tu luyện thì không có bất kỳ công pháp nào của Bích La Động có thể so được, nếu không với tư chất của hắn, bây giờ đừng nói tới Luyện Khí tầng chín, cố lắm cũng chỉ được tới tầng bốn, năm.

Thêm nữa tông môn này có quan hệ bí mật với hoàng thất Đại Tấn, vậy nên hai chữ ‘Hào Môn’ dành cho cửa hàng mở thêm tại Nam Cương này cũng cực kỳ chính xác.

“Phải rồi, ta nghe nói Viên huynh tới từ Trung Nguyên, hẳn là từng nghe tiếng Trường Xuân qua chứ nhỉ?” Cổ Nguyệt tựa như nghĩ tới điều gì đó, hỏi.

“Hình như là một môn phái Đạo giáo của Đại Tấn.” Viên Minh ậm ờ đáp.

“Viên huynh quả nhiên kiến thức uyên bác. Tông giáo Trung Nguyên lấy Đạo, Phạt, Nho làm đầu. Trường Xuân quan là Đạo giáo chính thống, giỏi về luyện đan và phù lục. Đan dược và phù lục trong Trường Tiên lâu hơn xa mọi tông môn Nam Cương. Ngoài linh tài ra, Viên huynh nếu có hứng thú với mấy thứ khác thì chút nữa có thể xem qua.” Cổ Nguyệt nói.

“Được.” Viên Minh đáp, trong đầu bắt đầu suy nghĩ cân nhắc.

Đan dược vốn là thứ hắn cần, còn phù lục lại là vật tiêu hao, dù dùng khá thuận tiện nhưng một tờ phù lục sơ cấp cũng tốn ít nhất hai linh thạch hạ phẩm, nên chúng vốn không nằm trong danh sách những thứ mà hắn tính tới.

Có điều giờ đã khác xưa, hắn hiện tại trên người có hơn sáu trăm linh thạch, dĩ nhiên tự tin hơn nhiều.

Hai người một trước một sau bước vào Trường Tiên tiên lâu. Cảnh tượng đập vào mắt đầu tiên là một đại sảnh rộng lớn đủ chứa trăm người mà không cảm thấy chật chội, bài trí bên trong cũng tương tự như những cửa hàng khác, kệ hàng nằm san sát, bên trên bày đủ loại hàng hóa.

Trong đại sảnh lúc này có không ít khách nhân, khắp nơi đều là tiếng nói chuyện, tiếng mặc cả vô cùng náo nhiệt.

Viên Minh đưa mắt nhìn lướt qua kệ hàng, thấy trên đó hầu như đều là linh tài, không thấy đan dược và phù lục mà Cổ Nguyệt nói.

“Trường Tiên lâu có tổng cộng năm tầng, mỗi tầng bán một loại vật phẩm khác nhau. Lầu một chuyên bán linh tài, đan dược và phù lục bán ở lầu hai, ba. Về phần tầng bốn, nghe nói là nhã gian chuyên để tiếp đã khách quý, nhất định phải được mời mới được.” Cổ Nguyệt nhìn ra thắc mắc của Viên Minh, bèn lên tiếng giải thích, khi nhắc tới tầng bốn, trên mặt không khỏi lộ vẻ ao ước.

Viên Minh gật gật đầu, xong bắt đầu tìm kiếm trên kệ hàng.

Linh tài của Trường Tiên lâu cũng được phân loại theo thuộc tính ngũ hành, rất nhanh hắn đã tìm được chỗ để linh tài thuộc tính Thủy. Sau khi tìm kiếm một hồi, hắn cuối cùng cũng tìm thấy một hộp đá màu xanh mờ trên đỉnh một giá hàng cách đó không xa, trong hộp đựng một khối hàn ngọc màu trắng to bằng ngón tay cái, hàn khí bức người, có hộp đựng mà vẫn có những tia khí lạnh toát ra ngoài.

“Băng Phách thạch! Linh tài trung phẩm hàng thật giá thật!” Trong mắt Viên Minh thoáng lộ vẻ kích động.

Không đợi Viên Minh bước tới, một người hầu mặc đồ xanh đã đi đến, nhìn Viên Minh rồi tươi cười hỏi: “Không biết hai vị khách quan muốn tìm linh tài gì? Trường Tiên lâu chúng ta hàng hóa phong phú, đồ tốt giá rẻ, đảm bảo khiến hai vị cảm thấy hài lòng.”

“Ta muốn tìm mấy món linh tài, tốt nhất là trung phẩm trở lên, nếu có đan dược và phù lục tốt cũng có thể mang ra xem sao.” Viên Minh thản nhiên đáp.

Viên Minh lần này nói bằng tiếng Trung Nguyên, hơn nữa khẩu âm, ngữ điệu vô cùng lưu loát, đúng chuẩn Đại Tấn Trung Nguyên khiến Cổ Nguyệt kinh hãi.

Gã làm tình báo phiến tử ở Hắc Nham thành đã nhiều lắm, tự nhiên có thể nghe hiểu tiếng Trung Nguyên, cũng có thể nói một số câu, nhưng không thể nói lưu loát như vậy được.

Quan trọng nhất là, Viên Minh vừa mở miệng là đòi xem đủ thử, khẩu khí lớn hơn lúc mới gặp rất nhiều, cần phải biết chỉ một kiện linh tài trung phẩm thôi cũng đã mấy chục linh thạch, đan dược tạm không nói, phù lục kia cũng không phải là thứ mà tu sĩ Luyện Khí khí bình thường có thể mua được.

Mấy món này nếu thật mua đủ hết, kiểu gì cũng phải tốn mấy trăm linh thạch.

“Quý khách hóa ra đến từ Đại Tấn, đã thất lễ, mời dời bước tới nhã gian tầng bốn, ta lập tức đi mới chấp sự đại nhân.” Người hầu áo xanh Viên Minh từ phục sức tới cử chỉ, lời nói đều không tầm thường, giờ nghe hắn nói xong thì càng hưng phấn, tỏ vẻ vô cùng nhiệt tình, cũng dùng tiếng Trung Nguyên trả lời.

Tiếp đó, y gọi một người hầu nữ khác tới tiếp đón hai người Viên Minh, còn mình thì rảo bước rời đi.

Hai người Viên Minh một trước một sau đi theo người hầu nữ bước lên cầu thang đi lên lầu bốn.

Lầu hai và lầu ba đúng như lời Cổ Nguyệt nói, là nơi buôn bán đan dược và phù lục, cầu thang lên lầu năm thì bị một khóa sắt chặn lại, hỏi người hầu áo xanh mới biết nơi đó chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới có thể đi vào.

Lầu bốn là tập hợp rất nhiều phòng riêng, bài trí trong phòng rất trang nhã, từ đồ dùng trong phòng tới trà bánh được được chuẩn bị tỉ mỉ chu đáo, tạo cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái.

Người hầu nữ sắp xếp cho hai người xong, tiếp đó dâng lên hai chén linh trà màu đỏ nhạt rồi cáo từ ra ngoài.

“Liệt Dương trà? Đây chính là linh trà được bào chế từ Liệt Dương thảo mọc ở miệng núi lửa, uống vào có công hiệu tẩy luyện linh mạch, ngưng thần tĩnh khí. Hôm nay đúng là được nhờ phúc Viên huynh.” Cổ Nguyệt nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch, trên mặt lộ vẻ say mê.

Viên Minh cũng bưng chén lên uống một hớp nhỏ. Một dòng nước ấm từ yết hầu tiến vào tạng phủ rồi lập tức khuếch tán khắp cơ thể.

Hắn chỉ cảm thấy mình giống như đang ngâm mình trong bồn nước nóng giữa ngày đông lạnh, cảm người ấm áp, thoải mái khó tả, trong bụng không khỏi mừng thầm vì hành động đổi trang phục Trung Nguyên lúc trước. Nỗi uất ức vì thân phận người Trung Nguyên mà bị phân biệt đối xử trong Bích La động cũng theo đó mà tan biến.

Ở nơi này, thân phận người Trung Nguyên vẫn là dễ dùng nha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận