Tiên Giả

Chương 147: Linh thạch như nước chảy

“Không ngờ hôm nay lại gặp được khách nhân có thể nhận ra Liệt Dương trà, tiểu nữ tử cảm thấy rất vui.” Một tiếng nói thanh thúy như tiếng suối chảy róc rách, nghe vô cùng êm tai.

“Nào có, tại hạ cũng chỉ hiểu chút ít về trà đạo, để đạo hữu chê cười…” Cổ Nguyệt đứng dậy nhìn về phía cửa, nói được nửa câu chợt khựng lại, bộ dạng như nuốt nguyên quả trứng gà sống.

Một hoàng y phụ nhân bước tới. Người này nhìn qua chỉ chừng ba mươi, đôi mắt lúng liếng đưa tình, tiếc là gương mặt sưng phù, mỡ nọng xếp thành ba tầng, thân eo to như vại nước, bàn chân mập lù giẫm lên sàn nhà kéo theo những tiếng kèn kẹt.

“Không biết có khách quý giá lâm, không tiếp đón từ xa được, thiếp thân Trác Linh Linh, thẹn làm chấp sự Trường Tiên lâu, không biết quý khách xưng hô thế nào?” Hoàng y phụ nhân cười ha ha, nói bằng giọng Trung Nguyên tiêu chuẩn, đồng thời bình tĩnh quan sát Viên Minh.

Không chờ Viên Minh mở miệng, Cổ Nguyệt đã đừng lên, giới thiệu bằng tiếng Trung Nguyên có phần ngượng nghịu: “Vị này là Viên công tử tới từ Đại Tấn, Trung Nguyên. Lần này tới đây du lịch, vừa đúng lúc muốn mua vài món đồ, biết được Trường Tiên lâu cũng là từ Đại Tấn nên tới xem một chút.”

Viên Minh không khó chịu gì với việc Cổ Nguyệt tự quyết, trái lại còn khá hài lòng với khả năng nhìn sắc mặt mà nói chuyện cùng khả năng ứng biến của gã, gã biết lúc nào nên nói cái gì cũng giúp cho hắn bớt đi không phiền phức.

Hắn không nói chỉ, chỉ khẽ gật đầu chào Trác Linh Linh.

Nàng này tuy thân hình mập mạp nhưng tu vi lại khá cao, đạt đạt tới Luyện Khí đỉnh phong, từ đó cũng có thể thấy thực lực của Trường Xuân quan đứng sau Trường Tiên lâu này không phải hạng thường.

“Ha ha, Viên công tử đặc biệt ghé thăm là vinh hạnh của bổn lâu, xa quê hương gặp được nhau ở nơi dị vực cũng là một loại duyên phận. Bổn lâu mở ở Hắc Nham thành này cũng đã nhiều năm, có tiếng hàng tốt giá rẻ, công tử tới đây mua đồ tuyệt đối là lựa chọn chính xác.” Nụ cười trên mặt Trác Linh Linh càng thêm rạng rỡ, kéo ghế ngồi xuống trước mặt Viên Minh.

Chiếc ghế phát những tiếng kẽo kẹt như sắp không chịu nổi sức nặng của nàng.

“Quý lâu đúng là có không ít thứ, nhưng những thứ ta cần có hơi hỗn tạp, tự lần mò tìm kiếm cũng phải mất một phen vất vả, Trác chấp sự có thể hỗ trợ như vậy thì thực sự không thể tốt hơn.” Viên Minh lúc này mới từ tốn lên tiếng, nói bằng khẩu âm Trung Nguyên vô cùng lưu loát.

“Thiếp thân nhất định tận tâm tận lực, tuyệt không để công tử thất vọng. Nghe nói công tử muốn mua chút linh tài với đan dược, phù lục có phải không?” Trác Linh Linh hỏi.

“Linh tài thuộc tính hàn băng, tối thiểu trung phẩm trở lên. Ta còn cần ba món vật liệu Ô Cương tàm ti, Ngọc Cơ tán và Tục Đoạn Hoa. Về phần đan dược phù lục, nếu có danh sách thì mang cho ta xem qua một chút.” Viên Minh ngẫm nghĩ một chút rồi nói.

“Ba món như Ô Cương tàm ti dù hiếm thấy nhưng vừa vặn lại có trong nhà kho của bổn lâu, chút nữa thiếp thân sẽ phái người mang tới. Về phần linh tài hàn băng trung phẩm trở lên thì bản điếm cũng có mấy kiện, không biết đạo hữu có nhu cầu cụ thể gì không?” Trác Linh Linh sau một hồi cân nhắc liền mở miệng nói.

“Cụ thể thế nào thì ta cũng không cách nào nói rõ, nếu tiện thì có thể lấy hết tới để tại hạ xem qua một chút không?” Viên Minh trong bụng mừng thầm, nhưng trên mặt lại không lộ vẻ gì khác thường, bình tĩnh hỏi.

“Được, vậy mời công tử đợt ở đây một lát, thuận tiện nếm thử Ngọc Lộ trà mà bổn lâu nhập về từ hải ngoại.” Trác Linh Linh đứng lên gọi nữ tỳ đổi trà cho hai người Viên Minh, sau đó liền thi lễ với Viên Minh rồi đi xuống lầu.

Nàng vừa đi, Cổ Nguyệt liền xích lại gần, cười nói: “Viên huynh, hôm nay ta xem như được mở rộng tầm mắt, Trường Tiên lâu ngày thường lỗ mũi mọc trên đỉnh đầu, hôm nay lại chủ động mời ngươi vào nhã gian, thế này có thể tiết kiệm được không ít thời giờ nha! Ngươi giả trang thành công tử thế gia cũng giống thật, ngay cả chấp sự kia cũng không hề phát hiện. Có điều những thứ kia chắc sẽ không rẻ, cái gì mà hàng tốt giá rẻ chỉ là chém gió mà thôi.”

Trong những lời này của Cổ Nguyệt tự nhiên có phần thật lòng, cũng có mấy phần ý nịnh nọt.

“Có một số khi dùng tiền là xong việc thì không cần tốn tâm tốn sức, linh thạch có thể kiếm lại, còn thời gian thì không chờ ngươi.” Viên Minh khẽ nhấp một ngụm trà, cảm nhận hương thơm thấm vào gan ruột, miệng thản nhiên nói.

“Thì ra là vậy.” Cổ Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ.

Một lát sau, hoàng y phụ nhân Trác Linh Linh quay lại.

“Để Viên công tử phải chờ lâu, cũng may đồ đều đã mang đến, mời đạo hữu có thể xem kỹ một chút.” Trác Linh Linh áy náy cười, phất tay áo trên mặt bàn trong nhã gian, tức thì bảy cái hộp nhỏ kích thước, chất liệu khác nhau hiện lên trên mặt bàn.

Trác Linh Linh bấm đốt điểm tới, ba hộp gỗ nhỏ bên trái liền mở ra.

Viên Minh đưa mắt nhìn qua, trong ba chiếc hộp chính là ba kiện linh tài Ô Cương tàm ti, Ngọc Cơ tan và Tục Đoạn hoa.

Ba kiện linh tài này xét ngoại hình hay phẩm chất đều có thể xưng cao cấp, số lượng cũng rất nhiều, đủ để luyện chế mặt nạ Thiên Cơ hai lần.

Viên Minh liếc mắt nhìn bốn hộp nhỏ còn lại, thấy trong mỗi hộp đều chưa một kiện linh tài hàn băng.

Trong một chiếc hộp đá màu xanh nhạt là một khối ngọc thạch, cũng chính là Băng Phách thạch mà hắn thấy dưới lầu lúc trước, còn ba chiếc hộp khác lần lượt là một khối đá tròn đen nhánh, một đóa hoa màu xanh lam và một nửa khối ngọc như ý màu trắng.

Băng Phách thạch, khối đá tròn màu đen và đóa hoa màu xanh lam đều tỏa ra hàn khí bức người, chỉ có khối ngọc như ý màu trắng kia không thấy có chút khí tức đặc thù nào, tựa như một đồ vật bình thường.

“Để thiếp thân giới thiệu cho Viên công tử một chút về bốn món linh tài hàn băng này. Khối bạch ngọc này là Băng Phách thạch, sinh ra từ dưới đáy cực hàn băng đàm, khối đá tròn màu đen gọi là Hàn Thiết thạch, không chỉ ẩn chứa hàn khí mãnh liệt mà còn cực kỳ cứng rắn, là tài liệu tốt để luyện chế pháp khí. Đóa hoa màu xanh lam kia tên là Cửu Hàn hoa, không thể dùng vào luyện khí, mà là vật liệu cao cấp để luyện chế đan dược thuộc tính hàn.” Trác Linh Linh tỉ mỉ giải thích từng món một.

“Vậy nửa khối ngọc như ý này thì sao? Nhìn giống như là mảnh vỡ pháp khí.” Viên Minh chỉ khẽ gật đầu không bình phẩm gì, tiếp đó nhìn về phía khối ngọc như ý cuối cùng rồi hỏi.

“Viên công tử đoán không sai, vật này đúng là một mảnh vỡ pháp khí được luyện từ Âm ngọc, nhưng công tử có thể yên tâm, phù văn khí tức trong mảnh ngọc như ý này đều đã tiên tán, hơn nữa trong đó không có trộn lẫn vật liệu khác, có thể trực tiếp sử dụng như linh tài tinh thuần.” Trác Linh Linh thoáng chần chừ một chút rồi nói.

“Âm ngọc là sao?”

Viên Minh hình như đã từng thấy vật liệu này trên Kỳ Thạch Lục, có điều nội dung cuốn Kỳ Thạch Lục rất lớn, rất nhiều vật liệu chỉ ghi tên và tính chất cơ bản, còn những điểm chi tiết lại không được ghi chép rõ ràng.

“Âm ngọc là một linh tài thuộc tính hàn đặc biệt, không nhưng ẩn chứa hàn khí mãnh liệt mà còn ẩn chứa âm khí lợi hại. Thứ này dù chỉ là linh tài trung phẩm nhưng có thể luyện chế ra pháp khí không thua pháp khí thượng phẩm. Bản điếm lo ngại âm khí bên trong ngọc như ý làm bị thương người khác nên bên trên có phong ấn khiến âm khí của nó hiện không toát ra ngoài.” Trác Linh Linh giải thích.

“Thì ra là vậy. Tại hạ có thể cầm lên xem chứ?” Viên Minh hỏi.

“Đương nhiên có thể, có điều phải cẩn thận, đừng để âm khí xâm nhập thân thể, tiếp xúc thời gian dài dễ làm thần hồn tổn thương.” Trác Linh Linh nhắc nhở.

Viên Minh đáp ứng một tiếng rồi cầm lấy khối ngọc như ý.

Một luồng khí tức cực kỳ âm hàn từ bên trong ngọc như ý truyền ra khiến ngón tay hắn lạnh run. Hắn phải vận khởi pháp lực bảo vệ ngón tay mới có thể cầm nó lên.

Viên Minh tỉ mỉ quan sát vật này, càng nhìn càng thấy hài lòng.

Âm ngọc so với những loại linh tài hàn băng như Băng Phách thạch thì có thêm phần cảm giác âm độc quỷ quyệt, tu sĩ bình thường chạm vào đúng là dễ bị tổn thương thần hồn, nhưng với hắn thì chẳng vấn đề gì, dù gì cũng có lư hương thần bí mà.

“Viên công tử có lẽ đã có chọn lựa, chỉ có điều thiếp thân phải nói trước, âm khí trong Âm ngọc này quá nồng đậm, đã hình thành Âm độc, chủ nhân pháp khí cũng sẽ bị nó xâm thực. Công tử nếu muốn vật này thì trước tiên cần tìm biện pháp ứng đối. Vật này một khi ra khỏi bổn lâu, căn cứ theo quy định là không trả không đổi.” Trác Linh Linh nghiêm túc nhắc nhở.

“Đa tạ Trác chấp sự nhắc nhở, có điều không biết Âm ngọc này cần bao nhiêu linh thạch?” Viên Minh rờ rờ mũi, hỏi.

“Thực không dám giấu, khối Âm ngọc này là bản điếm thu mua lại từ nới khác với giá cao. Công tử lần đầu tiên tới, vậy coi như kết giao bằng hữu, để giá gốc một trăm linh thạch cho công tử. Về phần ba món vật liệu thì, tổng cộng sáu mươi linh thạch.” Trác Linh Linh trên mặt lại nở nụ cười, đáp.

“Cũng được.” Viên Minh không mặc cả mà lập tức đồng ý.

Giá cả ba món vật liệu luyện chế mặt nạ Thiên Cơ xem như hợp lý, còn giá Âm ngọc tuy đắt gần gấp đôi linh tài trung phẩm khác, nhưng nếu xét công hiệu của thứ này thì giá như vậy cũng xứng đáng.

Trong thời gian tiếp đó, Trác Linh Linh lại lấy ra danh sách đan dược và phù lục của Trường Tiên lâu. Viên Minh cầm lấy xem xét, chọn lựa một phen, kết quả là trong lòng nửa vui nửa buồn.

Vui là bởi đan dược và phù lục trong Trường Tiên lâu đích thực bất phàm, hàng của Bích La động còn lâu mới sánh nổi. Buồn là vì giá cả những thứ này cũng vì thế mà đắt đỏ hơn, hắn cái này cũng muốn, cái kia cũng muốn, kết quả phát hiện nếu mình phóng tay chọn lựa thì sáu trăm linh thạch lúc trước cơ bản mua không được bao nhiêu.

Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng trong ánh mắt ao ước của Cổ Nguyệt, hắn quyết định mua một hơi mười bình đan dược và hơn ba mươi cái phù lục.

Trong số này có ba bình đan dược trị thương hiệu quả không kém Nhục Cốt đan, vào lúc lâm trận đối địch, nhất là khi tham gia Bạch Lộc khâu hội minh có thể giúp hắn tăng mạnh khả năng chiến đấu kéo dài và năng lực sinh tồn. Ngoài ra còn có năm bình Bồi Nguyên đan giúp tu sĩ Luyện Khí kỳ tu luyện nhanh hơn, và hai bình Luyện Tán phủ giúp hắn tăng cường nhục thân.

Về phần những phù lục kia thì quá nửa là loại công kích, có loại sơ cấp như Hỏa Tiễn phù, Phong Nhận phù, cũng có phù lục trung cấp như Lạc Lôi phù, Hỏa Xà phù. Sơ cấp thì mỗi cái chỉ hai tới ba linh thạch, trung cấp thì lập tức tăng lên từ tám tới mười linh thạch một tấm, thực sự khiến Viên Minh đau lòng xót ruột không thôi.

Nhưng những phù lục công kích vẫn còn đỡ, mấy loại phù lục phụ trợ và phòng ngự như Thanh Quang tráo, Cự Lực phù, Kim Cương phù kia còn đắt hơn mấy phần so với những phù lục cùng cấp.

Có điều Viên Minh cũng hiểu những cái này đều đáng giá, sử dụng phù lục khiến hắn có thể thi triển pháp thuật mà bản thân không nắm giữ, hơn nữa thời gian phát động vô cùng nhanh gọn, gần như không bị pháp lực ràng buộc, đang chính là con đường duy nhất để tăng mạnh thực lực trong khoảng thời gian ngắn.

Cộng cả chỗ phù lục đan dược và những linh tài lúc trước, Viên Minh nhoáng cái đã tiêu hết hơn năm trăm linh thạch, nếu không phải cần giữ lại một khối linh thạch trung phẩm, chỉ e hắn đã sớm tiêu sạch rồi.

“Đúng là kiếm tiền như đào giếng, dùng tiền như nước chảy!” Viên Minh thầm cảm thán.

Hắn vừa mới kiếm được sáu trăm linh thạch, trong nháy mắt đã tiêu gần hết, cũng là những món cần mua đều đã mua được.

Cảm giác có linh thạch thật tốt!

Cảm giác đốt linh thạch càng tốt hơn!

Hiện tại linh thạch gần như đã tiêu sạch sẽ, hành trình dạo phường thị lần này cũng nên kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận