Tiên Giả

Chương 150: Thu hoạch lớn

“Xem ra vật này rất có thể là do một hung thú giống tằm hoặc nhện để lại, có cơ hội có thể tìm người xem xem.” Viên Minh tự nói một câu, xong liền để ý tới nó nữa. Bỏ khối tơ xám xuống, hắn lại cầm lệnh bài màu đen kia lên.

Trên phần cạnh lệnh bài có khắc đồ án hình rồng quấn quanh, một mặt khắc hai chữ ‘Trưởng Lão’, mặt còn khắc một cái tên: Lệ Sa.

Khi đang tính bỏ lệnh bài qua một bên, Viên Minh chợt ngưng lại, vận khởi pháp lực rót vào trong đó.

Lệnh bài tỏa ra ô quang dày đặc, ở trung tâm lờ mờ hiện ra một phù văn hình tiểu đao.

“Chỉ là một tấm lệnh bài thân phận, làm sao lại phải luyện chế thành pháp khí, hẳn là tấm lệnh bài này ngoài việc thể hiện thân phận còn có công dụng khác?” Viên Minh suy đoán.

Hắn vốn chẳng biết gì về Bạch Long đảo, tự nhiên cũng không đoán ra được gì nên cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, bỏ lệnh bài qua một bên, xong lấy tiểu phiên màu lam ra xem.

Mặt tiểu phiên có thể hình một đám mây mù, dù chưa thôi động vẫn toát ra những tia sáng màu làm, hơi nước trong phòng theo đó nhanh chóng tăng cao, trên bệ cửa sổ khắp xung quanh phòng xuất hiện những giọt nước.

Mà ở dưới đáy tiểu phiên có thêu ba chữ cực kỳ nhỏ: Thủy Vân Phiên.

Viên Minh suy nghĩ một chút rồi vận pháp lực rót vào trong đó. Thủy Vân phiên rời tay, bay lơ lửng lên trên không, tỏa ra một quầng sáng màu lam, hơi nước trong phòng trở nên dày đặc với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, không khí trong phòng theo đó xuất hiện từng dải hơi nước, nhìn vào có cảm giác như đang ở chốn mộng ảo.

Hắn không dừng lại mà tiếp tục rót thêm lượng lớn pháp lực vào, vầng sáng trên Thủy Vân phiên càng lúc càng sáng, tiếp đó chợt thấy hai phù văn mờ ảo chợt lóe lên trên mặt phiên, xếp thành hình chữ Phẩm .

“Hai phù văn, pháp khí trung phẩm!” Viên Minh vui mừng khôn xiết.

Vật liệu và phù văn là nền tảng của một pháp khí, cả hai hỗ trợ lẫn nhau, thiếu thứ nào cũng không được.

Chỉ có vật liệu mà không có phù văn thì giống như Thanh Ngư kiếm, chỉ có thể gọi là pháp khí bán thành phẩm. Có phù văn tốt mà vật liệu lại quá kém, vật liệu đó căn bản không thể tiếp nhận nổi việc khắc phù văn hoặc quán chú linh lực.

Pháp khí hạ phẩm chỉ khắc họa được một phù văn, pháp khí trung phẩm là hai, còn pháp khí thượng phẩm là ba.

Trong Thủy Vân phiên này có hai phù văn, vậy chắc là pháp khí trung phẩm không phải nghi ngờ, đây có thể coi là một thu hoạch lớn trong chuyến đi tới Hắc Nham thành lần này.

Xét tới việc lão giả áo bào đen là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hơn nữa còn là trưởng lão Bạch Long đảo thì trong tay có một kiện pháp khí trung phẩm làm thủ đoạn áp rương cũng là chuyện bình thường. Đáng tiếc, bảo vật mà lão khổ công luyện chế còn chưa kịp phát uy thì chủ nhân đã bị người ta đánh chết tại chỗ, từ đó vô tình làm lợi cho mình.

Viên Minh không thôi động nữa mà cẩn thận từng chút thu hồi Thủy Vân phiên.

Nơi này dù sao cũng là khách sạn, nhiều người lắm chuyện, không phải là chỗ phù hợp cho việc luyện hóa pháp khí hay kiểm nghiệm uy lực chân chính của nó.

Có điều dù hiện tại chưa kiểm tra rõ, nhưng Thủy Vân phiên là pháp khí trung phẩm, uy lực chắc chắn sẽ không làm hắn phải thất vọng.

Viên Minh lắng chút tâm tư xao động lại, thu hồi mấy món đồ tiểu phiên lại, tiếp đó lấy hộp ngọc và bình thuốc ra.

Vừa mở hộp ngọc ra, hắn chợt lộ vẻ bất ngờ.

Trong hộp ngọc xếp đầy những món đồ dạng tiểu kỳ, khay ngọc, trên mỗi món có rất nhiều hoa văn, đếm chừng khoảng hai, ba mươi cái.

“Mấy thứ này là gì?” Viên Minh cầm một cây tiểu kỳ lên, thấy hoa văn bên trên khá giống với trận văn pháp trận mà hắn từng thấy trước kia.

Có điều trận văn pháp trận đều được khắc mặt đất hoặc nơi không cách nào di động nổi để bố trí pháp trận, khắc lên cây tiểu kỳ này có tác dụng gì?

"Tu sĩ Trúc Cơ kỳ không mang thứ vô dụng bên người, chờ quay lại tông môn tìm người hỏi thăm vậy." Viên Minh thả tiểu kỳ vào hộp, cầm hai bình thuốc lên.

Hắn mở bình lớn trước, thấy bên trong đầu những viên đan dược màu bích lục, đoán chừng có hơn trăm viên, mỗi viên đều tỏa ra những tia ba động linh lực.

“Bồi Nguyên đan!” Viên Minh vừa mới mua năm bình Bồi Nguyên đan ở Trường Tiên lâu, tự nhiên chỉ cần nhìn qua liền nói ra được danh tự của loại đan này.

Bồi Nguyên đan mà Trường Tiên lâu bán cứ mỗi bình có mười viên, giá tới mười lăm linh thạch, Viên Minh thực ra cũng muốn mua nhiều một chút, tiếc rằng ngại vì người nghèo túi rỗng chẳng thể được như ý nguyện, bây giờ lại đột nhiên có được nhiều như vậy, không thể không nói đây là đại thu hoạch, đủ cho hắn sử dụng trong giai đoạn luyện khí.

“Loại đan dược cố bản bồi nguyên cấp này chắc chắn lão giả kia dùng tới, có lẽ là mua cho đồ đệ con cháu dùng. Vừa khéo cho ta, để ta thể nghiệm sự khoái hoạt được trưởng bối nhét thuốc.” Hắn thầm phỏng đoán.

Cửu Nguyên quyết của hắn vốn tu luyện cực nhanh, so với những đệ tử Bích La Động có tài nguyên, đan dược từ tông môn cũng không thua bao nhiêu. Thêm nữa, trước đây hắn quá mức túng quẫn nên đó giờ chưa từng nghĩ đến việc dùng đan dược hỗ trợ tu luyện.

Vừa nghĩ tới đây, Viên Minh trong lòng không cách nào đè nén được ý niệm thử nghiệm một chút, dứt khoát khoanh chân ngồi thẳng lưng xuống, lấy một viên đan dược màu bích lục ra, ngửa đầu nuốt vào.

Đan dược màu lục vừa vào bụng liền tan, chuyển hóa thành một luồng nguyên khí rồi từ từ dung nhập vào thân thể hắn, tiếp đó chậm rãi lưu chuyển trong kinh mạch hắn, cuối cùng từng bước chuyển vào trong đan điền.

Hắn nhắm hai mặt, vận chuyển Cửu Nguyên quyết, phải mất tròn một canh giờ mới hấp thu hết luồng nguyên khí này. Kết quả thấy pháp lực tuy không tăng lên nhiều, nhưng nếu so với việc tu chay Cửu Nguyên quyết thì nhanh hơn tới mấy phần.

“Vị chấp sự Trường Tiên lâu kia nói là có thể tăng gấp đôi tốc độ tu luyện, nếu lời đó không phải nói ngoa thì hẳn là tính cho nhưng công pháp tu luyện phổ thông.” Viên Minh mỉm cười, cất kỹ bình ngọc lớn rồi cầm chiếc bình nhỏ lên.

Miệng bình ngọc nhỏ có dán một tấm phù lục màu trắng, một lực vô hình bao phủ toàn bộ bình ngọc.

Viên Minh trong mắt lóe lên vẻ chờ mong. Bình ngọc này được bảo quản cẩn thận như vậy, thứ bên trong nhất định không phải vật phàm.

Hắn vận pháp lực bóc tấm phù lục xuống, mở nắp bình ra.

Ba viên đan dược màu vàng tươi nằm yên lặng trong bình. Cả ba trong suốt như ngọc, tỏa ra ánh sáng vàng tươi.

Viên Minh đổ một viên ra rồi nhẹ nhàng hít hà, không ngờ lại chẳng ngửi thấy mùi thuốc gì, mà từ bề ngoài cũng không cách nào đoán được thành phần bên trong.

Hắn vận khởi thần thức dò xét bên trong đan dược, kết quả vẫn không thu hoạch được gì.

“Hổ thẹn, đến cả đồ vật có được cũng không nhận ra. Sau nay phải đi nhiều nơi, xem nhiều thứ mở mang tầm mắt mới được.” Viên Minh thầm cười khổ, phân loại tất cả mọi thứ rồi đem cất kỹ, tiếp đó lấy ra khúc linh tùng mua lúc trước và khối linh mộc của lão giả áo bào đen.

Nghĩ ngẫm một hồi xong, hắn bèn cắt mỗi khúc linh mộc một đoạn nhỏ, đem nghiền thành bột mịn, tiếp đó lấy công cụ chế hương, vật liệu và tàn hương ra, bắt đầu làm hương, chẳng mấy chốc đã làm ra ba cây hương.

Do có tàn hương nên ba cây hương đều không có chút ba động linh lực nào.

Sau đó hắn cũng không gọi lư hương ra, bởi tính lại thì lư hương đã dược dùng một lần vào khoảng sáu ngày trước, hiện tại còn chưa kịp khôi phục.

Sau khi cất ba cây hương và hai khúc linh mộc xong, hắn lấy một bộ y phục khác ra, thay vào rồi đội mũ rộng vành lên, một lần nữa ra đường, đi về phía cửa hàng pháp khi thu mua phù văn kia.

Trước khi bước vào cửa hàng, hắn dùng một tấm phù lục sơ cấp có tác dụng che đậy khí tức trong thời gian ngắn, phòng ngừa kẻ khác dùng thần thức nhìn trộm dung mạo.

Dù có một cơ hội được luyện chế pháp khí miễn phí, nhưng hắn không định dùng nó ngay, mà tính sau này dùng cơ hội đó xem có thể thuyết phục đối phương dạy mình một ít kiến thức luyện khí hay không, cần câu luôn hơn mọi con cá mà.

Trong tiệm hiện tại vừa lúc có một người khác, đại hán trọc đầu kia đang hướng người kia phun mưa, thổi phồng một pháp khí hắc đao trông có vẻ không tệ.

Người khách kia bị gã nói cho đứng hình, cuối cùng cắn răng móc linh thạch ra mua cây đao kia.

Đại hán trọc đầu tiễn người khách kia xong liền nhìn Viên Minh đang đứng cạnh quầy hàng, niềm nở bước tới nghênh đón: “Vị khách quan này hẳn là cũng muốn mua pháp khí? Pháp khí của bản điếm dù đều là hạ phẩm nhưng phẩm chất đều rất tốt, giá cả cũng cực kỳ hợp lý.”

“Ta nghe nói nơi này có nhận đặt làm pháp khí?” Viên Minh vận pháp lực thay đổi giọng nói, hỏi.

“Khách quan là khách quen của bản điếm? Ngươi biết bản điếm nhận làm pháp khí theo yêu cầu cũng không nhiều nha.” Đại hán trọc đầu khẽ hô một tiếng kinh ngạc, quan sát trên dưới Viên Minh một chút, đoạn hỏi với vẻ không chắc chắn lắm.

Viên Minh cười khan rồi gật gật đầu chứ không trả lời câu hỏi của đại hán.

“Tiểu điếm đúng là có nhận đặt làm pháp khí, có điều ta phải nói trước là cần tự chuẩn bị vật liệu, nếu luyện chế chẳng may thất bại thì bản điểm cũng không chịu trách nhiệm.” Đại hán trọc đầu không truy hỏi mà nghiêm mặt nói.

“Cũng được.” Viên Minh đã từ chỗ Cổ Nguyệt biết được quy định của tiệm này nên tất nhiên không có ý kiến.

“Vậy khách quan chờ một lát, ta đi mời Hỏa Luyện đại sư ra. Khách quan nếu là khách quen thì hẳn biết bản điếm chỉ luyện chế pháp khí hạ phẩm, không nhận đơn hàng trung phẩm.” Đại hán trọc đầu quay người đi vào trong cửa hàng, bỗng dừng bước, quay đầu lại nói.

“Điều này thì ta biết, tại hạ tìm Hỏa Luyện đại sư chính là vì muốn luyện chế một kiện pháp khí hạ phẩm.”

Đại hán trọc đầu lúc này mới yên tâm, quay người tiến vào gian trong.

Viên Minh khoanh tay trước ngực, ngón tay nhịp trên cánh tay.

Pháp khí mà hắn tới nhờ Hỏa Luyện đại sư luyện chế chính là mặt nạ Thiên Cơ.

Hắn vốn định nhờ Tam động chủ ra tay, thậm chí đã chuẩn bị sẵn thù lao, nhưng Tịch Ảnh lại nói hắn biết, chỗ khó nhất trong luyện chế mặt nạ Thiên Cơ là khắc phù, vừa khéo Hỏa Luyện đại sư lại tinh thông khắc phù, giao cho lão luyện chế có vẻ còn thích hợp hơn.

Hỏa Luyện đại sư rất nhanh bước từ gian trong ra, nhìn Viên Minh một lượt rồi hỏi: “Là các hạ muốn đặt làm pháp khí?”

“Đúng vậy, tại hạ nghe nói Hỏa Luyện đại sư thủ đoạn tinh diệu, đặc biệt tới nhà bái phỏng.” Viên Minh nói với ngữ điệu cung kính, thái độ cũng rất khiêm nhường.

“Lời khách sáo thì miễn đi, ngươi muốn luyện chế pháp khí gì, cứ nói thẳng.” Hỏa Luyện đại sư khoát tay nói, không hề để ý tới thái độ cung kính của Viên Minh.

“Mặt nạ Thiên Cơ.” Viên Minh thấy vậy cũng không vòng vo tam quốc nữa.

Trong khi nói chuyện, hắn lấy ra các loại vật liệu liên quan như da mặt Nhân Diện quỷ chu, Bạch Ngọc Thạch Chi…

“Mặt nạ Thiên Cơ dù hiệu quả không tệ nhưng vật liệu rất khó tìm nên không có mấy người muốn luyện chế. Nhất là da mặt Nhân Diện quỷ chu và Bạch Ngọc Thạch Chi đều là thứ không phải có tiền là mua được, không ngờ ngươi lại thu thập đầy đủ.” Hỏa Luyện đại sự cầm hai loại vật liệu đưa lên trước mắt nhìn mấy lần, vẻ lạnh nhạt lúc trước đã hoàn toàn tan biến, thay vào đó là nét hưng phấn pha lẫn vẻ sốt sắng trong mắt.

“Vậy xin nhờ đại sư, không biết luyện chế pháp khí thu phí bao nhiêu?” Viên Minh thả lỏng tâm thần, chắp tay hỏi.

Hỏa Luyện không nói gì, đại hán trọc đầu bên cạnh liền mỉm cười bước tới.

Viên Minh và đại hán thương thảo một hồi, cuối cùng chốt giá hai mươi linh thạch, hẹn hai ngày sau giao hàng.

Viên Minh đặt lại mười linh thạch tiền cọc xong liền tính cáo từ rời đi, đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện, nói: “Hỏa Luyện đại sư tinh thông luyện khí, tất nhiên cũng hiểu tường tận về các loại linh tài. Tại hạ có một vật, mong ngươi có thể giám định một chút.”

“Lấy ra xem chút đi.” Hỏa Luyện nghe vậy liền đáp gọn.

Viên Minh lấy cái sừng cong đỏ lửa kia ra rồi đưa tới.

Hỏa Luyện quan sát đánh giá một lúc lâu xong mới chậm rãi đặt xuống, trong mắt có chút phức tạp.

“Đại sư, thế nào rồi?” Viên Minh hỏi.

Hỏa Luyện không nói gì, ánh mắt chớp động không yên như đang khá phân vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận