Tiên Giả

Chương 171: Quan tài

Thấy cóc đen có thể nâng cao tu vi bằng cách hấp thu kịch độc, Viên Minh thầm vui mừng.

Sương độc màu lục trong động rắn nhanh chóng trở nên mỏng manh. Thấy cảnh này, độc giác xà vương không tiếp tục đập phá lung tung nữa, nó từ từ cuộn thân thể khổng lồ lại, mắt lộ ra vẻ cảnh giác.

Sương độc trong động rắn sắp biến mất hết, độc chướng cũng không còn được bao nhiêu.

Khi cóc đen dừng việc hấp thu lại, gần nửa nội đan trong người nó chuyển sang màu xanh lục. Nó trở nên hưng phấn lạ thường, bộ dáng giống như còn chưa hấp thu đủ.

Viên Minh vốn còn lo lắng cóc đen hấp thụ quá nhiều chất độc từ bên ngoài sẽ chịu không nổi, giờ xem ra là hắn đã lo thừa rồi, năng lực kháng độc của con cóc đen này vượt xa dự liệu của hắn.

Ngoài việc sinh ra một viên nội đan, yêu đằng ký túc trong cơ thể cóc đen dường như cũng được truyền cho sức sống mới, lớn mạnh hơn không ít.

Viên Minh chỉ thoáng nghĩ một cái, mấy tiếng “phốc phốc phốc” liên tiếp vang lên, cùng với đó là mười mấy nhánh Tử Hắc yêu dằng từ trên lưng cóc đen vươn ra, mỗi nhánh đều to lớn gấp bội so với trước kia, bên ngoài còn mọc ra những phiến lá màu tím, thoạt nhìn giống như một bụi dây leo màu tím đen.

Tử Hắc yêu đằng này vốn đã khó chơi, giờ số lượng lại tăng vọt, hơn nữa còn cứng chắc hơn trước, hung thú cấp hai bình thường sợ rằng cũng không phải đối thủ của nó.

Độc giác xà vương trên mặt đất đang cảnh giác nhìn xung quanh, cái sừng trên trán lập lòe ánh kim.

Đúng lúc này, nó hình như phát giác ra gì đó, cấp tốc điều khiển thân thể khổng lồ văng qua một bên.

Mười mấy nhánh Tử Hắc yêu đăng thô to từ dưới đất chui lên cuốn tới thân thể xà vương, đáng tiếc có quá nửa vồ hụt, chỉ có hai nhánh Tử Hắc yêu đằng quấn được lên phần đuôi xà vương.

Phần ngọn hai nhánh Tử Hắc yêu đằng đột nhiên trở nên bén nhọn, đâm thẳng lên lớp vảy cứng rắn của xà vương rồi chui vào trong cơ thể nó.

Độc giác xà vương chỉ cảm thấy phần đuôi đau nhức dữ dội, hơn nữa yêu lực trong cơ thể còn bị hai nhánh yêu đằng hút đi. Phần đuôi vốn tráng kiện giờ đang nhanh chóng trở nên khô quắt với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.

Xà vương vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, vội vàng lắc lắc cái đầu, ào ào phun một mảng lớn nọc độc về phía mấy nhánh yêu đằng kia.

Theo những “xèo xèo” liên tiếp vang lên, những chỗ trên nhánh Tử Hắc yêu đằng bị dính phải nọc độc lập tức chuyển màu đen kịt rồi nhanh chóng rữa nát, nhưng chúng chỉ bị rữa nát một nửa, phần còn lại vẫn kiên trì quấn chặt đuôi rắn, thậm chí tốc độ thôn phệ yêu lực cũng không giảm đi bao nhiêu.

Tranh thủ khoảnh khắc độc giác xà vương bị giữ lại, những nhánh yêu đăng khác liền nhao nhao vươn tới quấn lên những chỗ khác nhau trên thân xà vương, rồi nhất loạt đâm vào trong cơ thể xà vương.

Vẻ e dè hiện lên trong mắt xà vương, nó lập tức ra sức giãy giụa, đồng thời liên tục phun ra nọc độc, cái sừng trên trán cũng bắn ra kim sắc xạ tuyến cắt về phía những nhánh yêu đằng quanh thân.

Tử Hắc yêu đằng dù không sợ độc rắn, hơn nữa còn cứng cỏi hơn trước nhưng khi bị kim sắc xạ tuyến quét trúng đều dễ dàng bị cắt ra làm đôi.

Có điều số lượng tử hắc yêu đằng giờ đã tăng nhiều, năng lực tái sinh của nó lại cực mạnh, chỗ nào bị cắt đứt là lập tức mọc ra một nhánh đằng mới.

Độc giác xà vương liên tục bắn ra bảy, tám luồng kim sắc xạ tuyến, nhưng số lượng tử hắc yêu đằng quấn trên thân nó không những không giảm, trái lại càng lúc càng nhiều, chẳng mấy chốc thân thể khổng lồ của nó đã bị quấn chặt như đòn bánh tét.

Tất cả dây leo đều đang điên cuồng hấp thu yêu lực trong cơ thể xà vương. Xà vương muốn phản kháng nhưng càng lúc càng khó khăn, theo quá trình khô quắt của toàn bộ cơ thể, nó từ phản ứng điên cuồng giãy giụa lúc đầu, tới cuối cùng chỉ còn lắc lư đầu đuôi một cách yếu ớt.

Tròn nửa khắc đồng hồ sau đó, độc giác xà vương đã hoàn toàn biến thành một thi thể khô quắt, tất cả yêu lực đều bị cóc đen dùng kiểu dao cùn cắt thịt thôn phệ sạch sẽ.

- Giải thích câu Đao cùn cắt thịt. Nguyên gốc Độn đao tử cát nhục, đây là một thành ngữ Trung Quốc, là phép ẩn dụ cho hành động chậm chạp, không thể nhanh chóng thành công. Hết giải thích.

Cóc đen vừa mới hấp thu xà đan của một xà vương cấp hai bậc trung, giờ lại thôn phệ tinh huyết của một con xà vương có thực lực tương đương tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, khí tức nó lại một lần nữa tăng vọt, chỉ thoáng chốc đã gần đạt tới cấp hai bậc trung.

Nhìn vào thi thể hai con xà vương thông qua ánh mắt hồn nha, Viên Minh thực sự cảm thấy có chút không thực.

Độc giác xà vương dẫu mới phải trải qua một trận nhân xà đại chiến, nhưng dù sao nó cũng là một hung thú đã tiệm cấp cấp hai bậc cao, thế mà giờ trước mặt cóc đen lại gần như không phản kháng được chút nào.

Trong lòng hắn không khỏi nghĩ tới việc phải ước lượng lại sức mạnh của linh thú cóc đen này.

Hiện giờ trận chiến trong hang rắn đã kết thúc, hắn cần dọn dẹp chiến trường bên đó một phen, trên thân hai con xà vương còn có không ít linh tài cần tới thu thập mà để cóc đen làm những việc này thì không được tiện lắm.

Viên Minh đứng lên thu hồi Tứ Phương Phong Linh phù rồi lao về phía hang rắn.

Hắn vừa đi đường, vừa thông qua một con hồn nha khác cảm ứng tình hình bên chỗ đám người Hắc Hỏa môn.

Bên trong đại điện đổ nát, Tỏa Âm cấm chế đã bắt đầu lập lòe chớp động, xem ra có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Cốt Đồ trưởng lão bỗng phun ra một luồng pháp lực, để nó dung nhập vào ngọc phù màu trắng, sau đó đưa hai tay bấm niệm pháp quyết kết ấn trước ngực.

Ngọc phù màu trắng trong tay lão “phành” một tiếng nổ tung, hóa thành mũi tên ánh sáng dài mấy thước đánh lên trên màn sáng màu đen.

Ngọc phù của bốn người khác cũng vỡ vụn rồi hóa thành tên ánh sáng, hung hăng đánh tới các nơi trên Tỏa Âm cấm chế.

Cấm chế vốn đầy rẫy nguy cơ sụp đổ bị đánh trúng liền hóa thành vô số khói đen rồi tiêu tán, để lộ ra khung cảnh trong điện.

Viên Minh thấy thế vội điều khiển hồn nha tới gần, lén nhìn tình hình trong điện.

Chỗ giữa đại điện có đặt một bộ quan tài màu đen, trái phải hai bên là hai pho tượng mãnh hộ màu xanh đứng sừng sững, thoạt nhìn có vẻ là hai tà thú trấn mộ.

Ở chỗ sâu trong đại điện hình như còn có một cái bế bằng bạch ngọc thạch, bên trên có đặt một số bình lọ.

Có điều nơi đó hơi xa nên hồn nha nhìn cũng không được rõ lắm.

Khi Viên Minh điều khiển hồn nha lại gần chút nữa, Cốt Đồ đột ngột quay đầu nhìn lại, miệng quát lớn: “Thứ gì!”

Viên Minh giật nảy mình, vội vàng điều khiển hồn nha lui lại, vỗ cánh chạy trốn ra bên ngoài.

“Muốn chạy sao?” Cốt Đồ búng tay bắn ra.

Một sợi tơ đen mảnh nhỏ tới độ mắt thường khó có thể thấy được bắn ra, nhìn kỹ hơn thì là một cây hắc châm nhỏ như sợi tóc. Hắc châm chỉ chớp mắt đã bay được mấy chục trượng, đâm thẳng về phía ngực hồn nha.

Hồn nha đập cánh liệng qua một bên tránh khỏi cú tập kích của hắc châm trong đường tơ kẽ tóc.

Nhưng cây hắc châm kia lại đột nhiên bẻ hướng rồi một lần nữa bắn về phía hồn nha, đâm xuyên qua cánh trái của nó.

Cánh trái trúng đòn lập tức tán loạn khiến đường bay của hồn nha bắt đầu hơi bất ổn, khi bay chưa được thêm bao xa thì thân thể lại bị hắc châm xuyên qua, cứ thế liền sụp đổ hóa thành một đám khói đen tiêu tán không còn thấy gì nữa.

Đang khi sải bước chạy trên đường, Viên Minh bỗng thấy đầu ong ong choáng váng, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Hồn nha được phái đi bị diệt khiến hồn lực của hắn cũng chịu tổn thương không nhỏ.

May mắn là hắn hiện tại đã tu Minh Nguyệt quyết tới tầng thứ hai, cộng thêm việc trong tay có lư hương nên chỉ cần ôn dưỡng một thời gian là có thể khôi phục.

“Xem ra vẫn còn đánh giá thấp năng lực thăm dò của tu sĩ Trúc Cơ kỳ.”

Viên Minh không ngừng bước, chỉ đưa mắt nhìn về phía hồn nha bị diệt một cái rồi tăng tốc lao nhanh tới chỗ Xà Vương động.

Bên trong đại điện.

“Cốt Đồ trưởng lão, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?” Tang Nhan hỏi.

“Hẳn là có người sử dụng bí thuật để thăm dò, khí tức được che giấu rất kỹ, ta cũng chỉ vừa mới phát hiện một chút manh mối.” Cốt Đồ trầm ngâm đáp.

“Có thể giấu được khỏi thần thức của ngài, chỉ sợ không phải là tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường.” Tang Nhan suy đoán.

“Chắc không phải là Bạch Dạ hay Huyễn Thì chứ?” Việc này can hệ trọng đại nên thiếu nữ đồ đen vốn không hợp Tang Nhan cũng không đi tranh cãi với nàng mà đưa thêm suy đoán.

“Không giống với thủ đoạn mà hai người đó thường dùng, chỉ sợ là người khác.” Tang Nhan đáp.

“Bất kể là ai, các ngươi trước đi vào lấy đồ ra, ta thủ ở chỗ này! Nhớ kỹ phải nhanh!” Cốt Đồ quyết đoán ra lệnh rồi quay người nhìn ra phía ngoài.

Đám người Tang Nhan không dám thất lễ, vội vào tiến vào trong điện. Mấy người đầu tiên là kiểm tra bệ đá đằng sau quan tài, phát hiện trong những chai lọ trên đó đại đa số đều là đan dược, chỉ tiếc thời gian trôi qua quá lâu nên đan dược bên trong đều đã hỏng.

Cả bọn vô cùng tiếc nuối, lại tìm kiếm một vòng xung quanh đại điện nhưng không phát hiện được gì. Mấy người bèn tập trung quanh quan tài, chỉ thoáng chốc đã phá giải được cơ quan nơi nắp quan tài, đang tính mở nó ra.

“Chậm đã!”

Tang Nhan đưa tay ngăn những người kia lại, tiếp đó tế là một cái bình bát màu trắng, để nó nằm lơ lửng giữa không trung bên trên quan tài, tiếp đấy mới ra hiệu người khác có thể mở ra.

Tiếng cơ quan bên trong quan tài hoạt động ken két vang lên, nắp quan tài nặng nề từ từ mở ra.

Khi chưa ai thấy rõ thứ bên trong quan tài, một đám khói đen dày đặc đã xộc lên kéo theo một mùi khiến người ta buồn nôn.

“Mau lùi lại!” Tang Nhan hét lớn rồi nhanh như chớp bay ngược ra ngoài.

Những người khác cũng vội vàng bay ngược về sau.

Bình bát màu trắng lơ lưng trên không lập tức hạ xuống, đồng thời phóng ra một quầng linh quang màu trắng trùm quanh đám khói đen kia.

Khói đen như vật sống húc trái đụng phải, tiếc rằng mãi không thoát ra khỏi sự giam cầm của linh quang, dần dần bị bình bát màu trắng thù vào, nhưng bình bát vốn có màu trắng thuần khiết như ngọc, giờ đang chậm rãi chuyển sang màu đen.

“Hủ thi độc! Cũng may Tang Nhan sư tỷ có chuẩn bị, nếu không hậu quả khó mà lương được.” Thanh niên mày kiếm khẽ thở hắt ra, nói.

Thiếu nữ vận đồ đen dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tang Nhan một chút rồi mới đưa mắt nhìn về phía quan tài.

Nằm trong quan tài là một bộ thi thể cao bảy thước, thân thể cao gầy, tứ chi dài nhỏ, trông như sào trúc.

“Đây chính là thi thể vị tán tu Kết Đan kỳ trăm năm trước, Thiên Xà thượng nhân sao? Nghe nói người này lúc trước đã đạt tới tu vi Kết Đan trung kỳ, sao khí tức lại nhỏ yếu chỉ như một bộ âm thi bình thường vậy?” Thiếu nữ mặc đồ đen quan sát thi thể trước mắt, nghi hoặc hỏi.

Mấy người khác bao gồm cả Tang Nhan cũng có phản ứng tương tự.

Bọn họ đều là đệ tử Hắc Hỏa môn, mà Hắc Hỏa môn am hiểu khống thi, nghiên cứu rất sâu về thi thể, biết rõ tu sĩ cấp cao sau khi ngã xuống, dù thi cốt không hoàn chỉnh thì sẽ vẫn lưu lại một phần lực lượng khi còn sống, tuyệt đố không phải là dạng này.

Một bóng người lướt tới, thân ảnh Cốt Đồ liền xuất hiện bên cạnh quan tài. Nhìn thi thể lông xanh bên trong quan tài, lông mày lão cũng không khỏi nhíu lại.

“Có phải tính sai rồi không? Người này sao có thể là Thiên Xà thượng nhân?” Thanh niên mày kiếm hỏi.

“Không thể nào, ta dựa theo tàn đồ mà tìm tới đây, tàn đồ là do đệ tử duy nhất của Thiên Xà thượng nhân vẽ, trên đó đánh dấu rõ ràng chỗ này là mộ phần của Thiên Xà thượng nhân, ngoài điện có Tỏa Âm cấm chế, trong này còn có chỗ đan dược kia, hơn nữa tục truyền rằng Thiên Xà thượng nhân thân hình cao gầy, rất giống với thi thể này, không thể là ai khác được!” Tang Nhan kiên định nói.

“Tấm tàn đồ kia cũng chỉ là thứ ngươi mua được từ một gã hàng rong, ai biết được hắn có tiện tay vẽ linh tinh hay không?” Thiếu nữ mặc đồ đen nhếch miệng chất vấn.

Tang Nhan sầm mặt toan lên tiếng phản bác.

“Ta hiểu rồi, là Phong Thi đinh!” Tiếng Cốt Đồ truyền tới, cắt ngang màn tranh luận của hai người.

Lão đứng chỗ trên đầu thi thể, dán mắt quan sát phần đầu.

“Phong Thi đinh?” Tang Nhan hỏi.

“Phong Thi đinh là độc môn pháp khí của Cản Thi phái ở Sở quốc bên Trung Nguyên, dùng khi chế tạo luyện thi, chỉ cần đâm đinh này vào huyệt Bách hội là có thể phong bế kinh mạch toàn thân thi thể, khiến thi thể không tiết ra khí tức, đồng thời còn có thể làm cho thi thể tự động hấp thu âm khí xung quanh rồi từ từ hấp thụ và chuyển hóa nó.” Cốt Đồ nói xong liền tháo ngọc quan trên đỉnh đầu thi thể xuống, lập tức thấy bên trên huyệt Bách Hội có một cây đinh sắt màu đen đâm ngập vào trong não thi thể.

“Chỉ như vậy là có thể chuyển hóa thi thể thành luyện thi sao?” Thiếu nữ vận đồ đen nhìn đinh sắt, hỏi với vẻ khó mà tin nổi.

Hắc Hỏa môn nếu muốn luyện chế một bộ luyện thì phải trải qua rất nhiều trình tự, tiêu tốn rất nhiều tài nguyên, việc cắm một cây đinh sắt vào là có thể tự động luyện chế ra một bộ luyện thi, thủ đoạn này thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận