Tiên Giả

Chương 203: Uy lực Liệt Tâm Lôi

Mông Sơn trưởng lão biến đổi thân pháp, bóng người giống như quỷ mị vọt tới Viên Minh.

"Vô Ảnh Bộ."

Trong lòng Viên Minh xiết chặt, chỉ thấy phía trước đột nhiên sáng lên một đạo hàn mang.

Mông Sơn trưởng lão xông đến trước người hắn, tay cầm một thanh chuỷ thủ màu xanh biếc, đâm tới ngực hắn.

Viên Minh đã sớm phòng bị, nắm đấm giấu ở trong tay áo đột nhiên nhô ra, Cửu Nguyên Quyết điên cuồng vận chuyển, vận chuyển pháp lực, Bát Quái Kính nhỏ nhắn nắm trong bàn tay khó khăn lắm mới luyện hóa được, chợt sáng lên một màn sáng màu vàng.

Chủy thủ đâm trúng màn sáng màu vàng, trong nháy mắt một cỗ cự lực bộc phát ra, kim quang nổ tứ tán. Bát Quái Kính lập tức "Rắc" một tiếng, hiển hiện vết rách.

Viên Minh cảm thấy một cỗ cự lực trùng kích tới, từ lòng bàn tay theo cánh tay vọt tới vai cổ, cả người đau nhức bay ngược ra sau.

Chưa kịp rơi xuống đất, Viên Minh phát hiện mặt đất sau lưng khác thường.

Chỉ thấy từng đạo đất đá phía sau từ dưới đất cuồn cuộn lên, trên mặt đất xuất hiện một kẽ đất rõ ràng, hiển nhiên là đầu Sơn Ngoan kia dựa vào bản mệnh thần thông, chui vào dưới mặt đất.

Thấy kẽ đất nhanh chóng kéo dài, phóng tới chỗ nữ trận sư, trên mặt Mông Sơn trưởng lão lộ nụ cười càng thêm rõ ràng.

Nhưng vào lúc này, kẽ đất đột nhiên trì trệ, ngừng lại.

Ngay sau đó, cách tầng đất thật dày, dưới mặt đất truyền đến một tiếng rống ngột ngạt thê lương.

Mặt đất chấn động kịch liệt, đất đá sụp đổ, một thân ảnh khổng lồ từ dưới đất vọt ra, chính là đầu Sơn Ngoan kia.

Chỉ bất quá lúc này, trong mắt nó tràn đầy hoảng sợ, phảng phất dưới mặt đất có thứ gì đó cực kì dọa người.

Viên Minh nhìn trên đầu to lớn nó xuất hiện từng khối đốm đen, trong mắt lóe lên mỉm cười.

Đã bảo vệ Tịch Ảnh, hắn làm sao không chuẩn bị vạn toàn?

Trên cây có hồn nha giám thị bốn phía, dưới đất tự nhiên cũng có Hắc Thiềm hộ giá, vì chính phòng ngừa dị thú độn địa đến dưới mặt đất, đánh lén nơi mà mình không cách nào chiếu cố.

Chỉ có thể an bài Hắc Thiềm chiến lực mạnh nhất thủ hộ dưới mặt đất chỗ trận pháp sư, là bình chướng sau cùng.

Thân thể cao lớn Sơn Ngoan trở nên vô cùng nặng nề, chạy được mấy bước, trong mãnh liệt thống khổ, ngã xuống đất run rẩy không thôi, cái đầu to lớn liều mạng nhô ra chút sức lực cuối cùng, sau đó gục xuống.

Thấy đầu to lớn Sơn Ngoan đập xuống nữ trận sư bên kia.

Thân thể Sơn Ngoan cao lớn chặn ánh mắt hắn, hắn phi thân vọt lên, trong nháy mắt thấy Quả Quả ngồi xổm cạnh nữ trận sư, thần sắc thoáng có chút đờ đẫn, ngay lúc đầu lâu kia rơi xuống, bỗng nhiên bạo khởi.

Ngân sắc quang mang trên thân nó đột nhiên tăng vọt, thân thể nho nhỏ trong nháy mắt lớn lên, biến thành một con mãnh thú màu trắng dài sáu thước, cao hơn ba thước, giống như một con Bạch Hổ cường tráng.

Linh thú cấp hai sơ giai.

Lúc này toàn thân Quả Quả có màu ngân bạch, lông tóc càng dài, con ngươi một kim hoàng một hổ phách, nanh vuốt lưu chuyển hàn quang.

"Ngao" một tiếng gào thét.

Quả Quả nhấc trảo vung lên, mang theo một cỗ thanh phong, "Ầm" một tiếng.

Cái đầu to lớn của Sơn Ngoan, dưới lợi trảo đơn giản bị xé mở, biến thành một mảnh huyết vũ, hỗn hợp xương vỡ máu thịt phun tung toé ra ngoài.

Lần này, không chỉ Viên Minh xem ngây người, ngay cả Mông Sơn trưởng lão cũng khẽ giật mình.

Nhưng, càng làm y kinh ngạc chính là tiếp đó.

Đầu lão hổ ngân bạch hình thể khổng lồ kia, trên thân đột nhiên nổi lên một tầng gợn sóng ngân quang, sau đó đột ngột biến mất trước mắt y.

Viên Minh lập tức buông ra thần thức dò xét, nhưng kết quả không thu hoạch được gì.

Ngân hổ không chỉ biến mất thân hình, ngay cả khí tức cũng biến mất không thấy.

Mỗi lần Ngân Miêu có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở bên cạnh hắn, thậm chí chỉ có nó muốn cho Viên Minh biết, Viên Minh mới có thể phát giác, lần này cũng không ngoại lệ.

Không chỉ Viên Minh không phát hiện tung tích nó, Mông Sơn trưởng lão cũng mất đi cảm giác với nó.

Nhưng tiếp theo một cái chớp mắt, Mông Sơn lập tức huy động câu trảo, đột nhiên đập tới hư không bên cạnh.

Trên móc câu đại thịnh ô quang, một cỗ lực lượng bàng bạc mãnh liệt tuôn ra.

Theo đó, trong hư không nơi đó xuất hiện một hồi vặn vẹo mơ hồ, phảng phất có một tầng hơi nước bao phủ, một cái bóng màu trắng to lớn từ đó trống rỗng hiển hiện, chính là ngân hổ.

Trong nháy mắt nó hiện ra thân hình, một lợi trảo tuyết trắng đã xoay tròn tụ lực, quét tới Mông Sơn trưởng lão.

Lợi trảo màu trắng vừa vặn va chạm cùng câu trảo màu đen, một cỗ lực lượng cường đại trùng kích lập tức từ đó nổ tung.

Thân hình khổng lồ của ngân hổ bị cỗ lực lượng này đẩy ngã văng ra sau.

Nhưng Mông Sơn trưởng lão cũng không chiếm được tiện nghi gì, lui về sau bảy tám trượng.

"Lực lượng thật mạnh!"

Lúc ấy y trông thấy trận pháp sư bị trận pháp đưa đi, đoán trong thời gian ngắn sẽ không truyền tới chỗ quá xa, nên một thân một mình truy tìm bốn phía, thử thời vận, nếu trước một bước tìm tới nàng tất nhiên sẽ đầu cơ kiếm lợi.

Không ngờ đụng phải một tên tiểu tử thúi ngăn cản, nữ trận sư này đã bị Hồn Bức đại trưởng lão đánh trọng thương, lại còn có một đầu linh thú ẩn giấu thực lực cường đại như thế.

Chỉ là còn không đợi Mông Sơn lấy lại tinh thần, mặt đất phía dưới đột nhiên kịch liệt run lên, đất đá lần nữa sụp đổ.

Một đầu dây leo đen nhánh từ phía dưới đột nhiên nhô ra, lập tức quấn lấy bắp chân của y.

Ngay sau đó, một cỗ khói đen từ bắp chân y tràn ngập ra, quần áo nơi đó trong nháy mắt hủ hóa biến thành màu đen, tiếp theo hóa thành bụi phấn rơi xuống.

"Ách."

Một cỗ đau nhức vô cùng kịch liệt từ bắp chân y truyền đến, khiến y cũng không nhịn được phát ra một tiếng kêu đau.

Mông Sơn trưởng lão vội vàng huy động câu trảo đánh xuống, câu trảo sắc bén lập tức xé đứt đầu dây leo kia.

Thoát thân, y lập tức phóng ra mấy bước, kéo dài khoảng cách.

Y cúi đầu nhìn thoáng qua bắp chân của mình, chỉ thấy chỗ bị dây leo quấn huyết nhục hư thối, mà trên bàn chân thì xuất hiện từng đốm đen.

"Độc thật lợi hại." Thần sắc Mông Sơn trưởng lão đại biến, triệt để luống cuống.

Y chẳng thể nghĩ tới bản thân chỉ là muốn bắt nữ trận sư, mượn nhờ lực lượng của nàng chạy trốn, lại không ngờ bên người đối phương vậy mà có nhiều thủ đoạn phòng hộ như vậy.

Hai đầu linh thú có thể so với tu sĩ Trúc Cơ kỳ, một lộ một ẩn, đều có thần thông đặc biệt khó chơi.

Trong nhận thức của y, linh thú cường đại như vậy tự nhiên đều là của nữ trận sư, làm sao có thể liên quan với tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ kia?

Còn không đợi y nghĩ rõ ràng, bên cạnh thân bỗng nhiên hiển hiện bóng trắng, đầu ngân hổ kia lại trống rỗng hiển hiện, lại là một trảo quạt tới y.

Mông Sơn trưởng lão đã sinh lòng thoái ý, vội vàng lóe lên, tránh ra sau hơn mười trượng.

Còn không chờ y rơi xuống đất, trên mặt đất phía sau bỗng nhiên có một cái bóng lướt lên, một cây dây leo màu đen như linh xà tập kích tới, thẳng đến mặt của y.

Mông Sơn trưởng lão huy động câu trảo đón đỡ, khóe mắt liếc qua lại thoáng thấy một con quạ màu đen từ bên cạnh bay vút tới, giống như đánh bất ngờ tới mặt của y.

Một chuỗi liên tục công kích, dù y thân kinh bách chiến, cũng phải luống cuống tay chân.

Chẳng qua khi y né qua một trảo ngân hổ, ngăn độc đằng, há miệng phun ra một đạo gió lốc thổi bay quạ đen, chỗ bắp chân lại kịch liệt đau đớn, kịch độc quỷ dị kia đã bắt đầu khiến nửa người dưới của y xuất hiện cảm giác tê liệt.

Lúc rơi xuống đất, y mất thăng bằng, lảo đảo ngã rầm trên mặt đất.

Lúc này, chỉ nghe một tiếng kiếm reo vang lên.

Một thân ảnh khôi ngô tuyết trắng cầm kiếm lóe ra, lại là Viên Minh phủ thêm da vượn trắng, lực lượng và huyết khí đều được tăng phúc, một kiếm ném tới phía Mông Sơn trưởng lão.

Chỉ thấy một đạo hàn quang lướt qua, cuốn theo khí cực hàn, trong nháy mắt đông lại cánh tay cầm câu trảo của y.

Mông Sơn trưởng lão cảm thấy một luồng hơi lạnh bay thẳng lên, cánh tay cứng ngắc, đang muốn vận khởi pháp lực ngăn cản, bỗng thấy Viên Minh biến thành vượn trắng vung cánh tay lên một cái, lại ném mạnh tới một viên thanh đồng tròn vo qua.

Cơ bắp cánh tay vượn trắng căng lên chấn động, lực lượng khổng lồ khiến viên cầu thanh đồng mang theo tiếng xé gió, mang theo một cái bóng mờ trong nháy mắt cuốn tới.

Mông Sơn trưởng lão không có bất kỳ cơ hội tránh né.

Phù văn dày đặc trên viên cầu sáng lên từng đạo quang ngân nổi bật.

Chỉ nghe "Két" một tiếng cơ quan nhẹ vang, viên cầu đột nhiên phân liệt ra, ở trong sáng lên một đoàn ánh sáng trắng bạc chói mắt.

"Ầm ầm."

Một hồi hồ quang điện màu bạc nhảy lên, đoàn ánh sáng trắng bạc kia trong nháy mắt bạo liệt.

"Ầm ầm."

Một cột sáng lôi điện chói mắt, từ trong núi rừng phóng lên tận trời, bộc phát ra một cỗ sóng xung kích cường đại, trong hào quang đẹp mắt mơ hồ có thể nhìn thấy thân thể Mông Sơn trưởng lão cứng ngắc lắc lư, từng đạo hồ quang điện nổ tung quanh người y.

Tiếng vang ầm ầm che giấu tiếng y gào thét.

Đợi đến khi điện quang tán đi, trên mặt đất xuất hiện một cái hố cạn cháy đen, trong phạm vi mười trượng xung quanh cây cối cháy đen một mảnh, trong thân cây còn có hỏa diễm thiêu đốt, bên ngoài bốc lên từng sợi khói trắng.

Trung tâm hố, Mông Sơn trưởng lão còn đứng lặng tại chỗ, chỉ bất quá đã hoàn toàn thay đổi, chính giữa đỉnh đầu của y có một vết thương đáng sợ do lôi điện đánh xuyên, bên trong vẫn còn khói khí bốc lên.

Y đến chết vẫn không tin nổi, bản thân lại bị một tu sĩ Luyện Khí kỳ nho nhỏ đánh chết.

Lúc này, thân ảnh ngân hổ lóe lên phóng tới, lại vung lên cự trảo, vỗ xuống, đánh cho hài cốt Mông Sơn trưởng lão vỡ nát.

Viên Minh vội vàng tiến lên, từ dưới đất nhặt lên một ngón tay, lột xuống một trữ vật giới chỉ khảm bảo thạch màu lam, còn chưa kịp nhìn kỹ trữ vật giới chỉ, hồn nha đã phát hiện nơi xa có một đoàn người đang đi tới.

Hắn vội vàng thu hồi nhẫn trữ vật cùng pháp khí câu trảo của Mông Sơn, thối lui đến trước người Tịch Ảnh.

Viên Minh lệnh Hắc Thiềm tiếp tục tiềm ẩn, chỉ còn lại một sợi dây leo chui vào cổ Sơn Ngoan không có ý thức, điên cuồng hấp thụ lực lượng còn sót lại, mà lúc trước Viên Minh chém giết được một đống hung thú, đã sớm bị xúc tu nó giấu ở dưới mặt đất hút vào trong bụng.

Quay đầu lại, Ngân Miêu Quả Quả vậy mà cũng đã khôi phục bộ dạng đáng yêu ngày thường, khéo léo ngồi xổm cạnh nữ trận sư, tiếp tục thủ hộ cho nàng.

Âm thanh nơi xa đã tới phụ cận.

Viên Minh nhìn qua chỗ tiếng bước chân, chỉ thấy một đám nhân mã Phá Hiểu, khoảng bảy tám người, do thằng hề dẫn đầu, thần sắc vội vàng chạy tới bên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận