Tiên Giả

Chương 220: Một cân ba

Vẫn là người của bên đã ám sát sứ đoàn lần trước? Hay là phía Đại Tấn lại xảy ra biến cố mới?

Ý niệm quay cuồng trong đầu Viên Minh, trong mắt lóe lên những tia sáng lạnh lẽo, hắn lặng lẽ tế ra lư hương, lấy một cây độc hương cắm vào rồi châm lửa.

Khói mù lượn lờ dâng lên, tràn lan sát mặt đất theo sự điều khiển của hắn rồi nhanh chóng tan biến vào trong không khí, lan tới phía ba người Hứa Trường Thành.

Túi nhỏ màu lục bên hông Liễu Tô bỗng nhiên hơi đồng, trong túi truyền ra những tiếng ì oạp.

“Có người đang thả khí độc! Đầy nguồn ở khu vực kia, mau nín thở!” Liễu Tô nhìn thẳng tới chỗ Viên Minh đang ẩn nấp.

Viên Minh lộ vẻ kinh ngạc, bởi độc hương của hắn không màu không vị, nàng ta làm sao phát hiện ra? Hơn nữa còn có vẻ như nhìn thấu chỗ hắn ẩn nấp.

Hắn không đứng dậy ngay mà chỉ nhanh chóng dập tắt độc hương, chuyển qua đốt vụ hương.

Hứa Trường Thanh nghe tiếng bay vọt tới, trong tay lóe lên kim quang, tức thì một thanh kiếm cong màu vàng kim xuất hiện, thân kiếm giống như một con kim xà, mũi kiếm chẽ đôi tựa như lưỡi rắn độc.

Lão điểm liên tiếp vào hư không, mũi kiếm liền tỏa kim quang chói mắt, sau đấy là mười mấy đạo kiếm khí màu vàng kim rít gào bắn ra, đánh thẳng tới chỗ Viên Minh ẩn nấp.

Viên Minh đã không thể nào tiếp tục che giấu hình tích, chỉ đành tung người vọt lên, tế ra Bát Quái kính mới được chữa trị chặn trước người.

Mấy tiếng keng keng lớn vang lên. Viên Minh cả người lẫn kính bị đẩy lui mấy bước, hoàn toàn bại lộ tung tích.

Hứa Trường Thanh có vẻ e ngại độc hương của Viên Minh, khi tới chỗ cách hắn chừng bảy, tám trượng liền dừng lại, còn xà kiếm màu vàng kim thì coong một tiếng, rời tay bắn thẳng về phía Viên Minh.

Viên Minh cũng không phải lần đầu giao thủ với tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hắn đã sớm thăm dò tốc độ thi pháp của bọn họ nên khi tay Hứa Trường Thanh vừa nâng lên, hắn đã kích phát đai lưng bạch ngọc lao qua một bên, dễ dàng tránh thoát xà kiếm tấn công.

“Chỉ cần nhịn thở đồng thời dùng pháp lực bảo vệ cơ thể là không sao, không cần phải kiêng kỵ quá.” Liễu Tô lớn tiếng hô, đồng thời bên ngoài người nàng ta hiện ra một tầng kim quang rồi từ một phía khác bay nhào tới.

Từ túi nhỏ màu lục bên hông nàng này, một bóng xanh xuất hiện, nhìn kỹ thì đó là một con rắn kỳ quái màu xanh, trên lưng mọc ra hai cánh thịt màu xanh. Rắn xanh vừa xuất hiện liền vỗ cánh bay lên, vây đánh Viên Minh từ một hướng khác.

Lâm Lục Mộc thì bên ngoài người nổi lên một tầng hộ thuẫn màu xanh lục, bay nhào tới phía sau lưng Viên Minh, chặn lối thoát cuối cùng.

Đúng lúc này, sương mù trắng đột nhiên nổi lên trong rừng rồi nhanh chóng trở nên dày đặc.

“Xảy ra chuyện gì?” Ba người Hứa Trường Thanh cùng giật mình, ngay cả người có vẻ đã nghiên cứu rất nhiều về sương độc như Liễu Tô cũng biến sắc.

Viên Minh thừa cơ thôi động đai lưng bạch ngọc, đồng thời thi triển cả Phong Tiệp thuật lẫn Vô Ảnh Bộ, cả người hóa thành ba bốn tàn ảnh khó phân thật giả phóng ra những hướng khác nhau.

Ba người Hứa Trường Thanh nhất thời không nhìn ra được đâu mới là Viên Minh thật, lại còn bị sương trắng ảnh hưởng để Viên Minh dễ dàng thoát khỏi vòng vây, lướt nhanh về phía xa.

“Không thể để hắn trốn, đuổi theo!” Hứa Trường Thanh sầm mặt, dưới người thình lình dâng lên một tầng bạch quang, nhìn kỹ thì chính là món phi toa bạch ngọc kia.

Người hắn rời mặt đất, hóa thành một dải sáng trắng gấp gáp đuổi theo.

Liễu Tô và Lâm Lục Mộc cũng vội vàng theo sau, hai người không có pháp khí phi tỏa, chỉ có thể dùng hai chân chạy nên chỉ phút chốc đã bị bỏ xa.

Sương mù xung quanh càng lúc càng dày, Hứa Trường Thanh và Viên Minh cùng biến mất ở đằng trước.

Liễu Tô và Lâm Lục Mộc thấy cảnh này vội tăng tốc đuổi theo.

Thân pháp của Viên Minh dù cực kỳ nhanh nhưng so với pháp khí phi hành của Hứa Trường Thanh thì vẫn kém xa, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, chỉ qua chốc lát đã chỉ còn ba trượng.

Đúng vào thời khắc này, Viên Minh đột nhiên dừng bước, tiếp đấy nhanh như điện chớp quay người phản công.

Ầm ầm!

Bốn dải sáng màu sắc khác nhau từ tay áo hắn bắn ra, đó lần lượt là Hàn Tinh kiếm, Cửu Hoàn kim đao và đôi Ô Sơn trảo của Mông Sơn trưởng lão.

Bốn kiện pháp khí phát ra uy năng cường đại, kéo theo bốn dải sáng chỉ trong chớp mắt đã tới trước người Hứa Trường Thanh.

Hứa Trường Thanh lấy làm kinh hãi, nhưng lão dù gì cũng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, phản ứng rất nhanh, vừa lập tức dừng người, đồng thời tay trái điều khiển xà kiếm cản Hàn Tinh kiếm lại.

Cùng lúc đó, hắc quang từ bên tay phải lại hiện lên, một pháp khí hình nghiên mực màu đen thình lình xuất hiện rồi nhoáng cái hóa lớn to bằng mặt bàn, đụng thẳng mặt với ba kiện pháp khí còn lại.

Tiếng va chạm dữ dội liên tiếp vang lên, bốn món pháp khí của Viên Minh đều bị ngăn cản.

Viên Minh trong mắt lập lòe hàn quang, đầu ngón tay tỏa kim quang chói mắt, bấm niệm pháp quyết điểm một vào vào hư không.

Xà kiếm bùng lên kim quang chói lòa, đẩy lệch Hàn Tinh kiếm ra một chút rồi nhanh chóng hóa thành một bóng mờ màu vàng kim lao thẳng về phía Viên Minh.

Viên Minh không bối rối chút nào, khẽ vung tay phải lên, tức thì bóng một con vượn trắng cao lớn xuất hiện trước người, đây chính là thi thể Thiên Xà thượng nhân kết hợp cùng da vượn trắng. Vượn trắng vừa hiện liền tức tốc đưa hay tay về trước.

Một tiếng “keng” lớn vang lên, xà kiếm màu vàng kim chợt khựng lại, thì ra đã bị hai tay vượn trắng kẹp chặt.

Hứa Trường Thanh bị con vượn trắng đột nhiên xuất hiện này làm cho kinh hãi, vội vàng điều khiển xà kiếm để nó ra sức giãy giụa nhưng lại không thể nào thoát ra nổi.

Viên Minh nhếch miệng nở nụ cười lạnh buốt, đoạn ngoắc ngón trỏ một cái.

Một cây hắc châm như có như không từ sương trắng phía sau bắn ra, như như điện chớp đâm tới đầu Hứa Trường Thanh mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Khi hắc châm chỉ còn cách lưng hai thước, lão mới hãi hùng phát giác, vội vàng dang hai tay sang hai bên, tức thì ánh sáng màu lam từ lòng bàn tay bộc phát, chỉ chớp mắt tạo ra một cái lồng ánh sáng màu xanh nước biển bao xung quanh người.

Lồng sáng vừa hình thành, pháp khí hắc châm đã đâm lên bề mặt, trên cây châm nhỏ bé này đột nhiên bộc phát ba động pháp lực kinh người, thể hiện đầy đủ sức mạnh của pháp khí thượng phẩm.

Có điều lồng ánh sáng màu lam này cũng chỉ là vòng bảo hộ thuộc tính Thủy bình thường, Hứa Trường Thanh cũng không thể rót quá nhiều pháp lực vào đó nên hắc châm chỉ đâm nhanh một cái đã dễ dàng xuyên thủng nó.

Lồng sáng “phành” một tiếng vỡ vụn, hóa thành vô số điểm sáng màu lam, tiêu tán trong không khí.

Nhưng thứ Hứa Trường Thanh cần chính là khoảnh khắc giảm tốc này, lão há mồm phun ra một viên châu màu vàng kim to bằng quả trứng gà. Viên châu vừa hiện liền bay cực nhanh ra sau lưng, chặn được hắc châm trong đường tơ kẽ tóc.

Nhưng trên hắc châm lại thấy một bóng đen thình lình xuất hiện, một con quạ đen từ đó bắn ra, lách qua viên châu cản đường, nhào tới Hứa Trường Thanh với một tốc độ kinh người.

Hứa Trường Thanh lần này không thể phản ứng kịp. Hồn nha cứ thế đâm vào mi tâm lão rồi biến mất không thấy gì nữa.

Thân thể vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ này run lên rồi cứng đờ, dừng toàn bộ việc điều khiến mấy món pháp khí lại.

Hắc châm nhân lúc này đẩy viên châu màu vàng kim kia ra, lóe lên rồi đâm vào ót Hứa Trường Thanh, xuyên ra trước trán kéo theo dải tơ máu.

Linh quang quanh thân Hứa Trường Thanh nhanh chóng tối đi, người từ trên pháp khí ngọc toa rớt xuống, ngã trên mặt đất không nhúc nhích.

Ngọc toa, xà kiếm, viên châu và nghiên mực màu đen, mấy món pháp khí cùng tắt linh quang trên bề mặt rồi lộp bộp rơi xuống đất.

Viên Minh thoáng thả lỏng cơ mặt, thu hồi vượn trắng, lấy một khối linh thạch thuộc tính Mộc ra nắm trong tay để khôi phục pháp lực, đồng thời nhấc tay khẽ vẫy.

Phi toa bạch ngọc, xà kiếm, viên châu màu vàng kim, nghiên mực màu đen và pháp khí chứa đồ của Hứa Trường Thanh bay tới, rơi vào trong tay hắn.

Liễu Tô và Lâm Lục Mộc lúc này rốt cuộc cũng đuổi tới, thấy thi thể Hứa Trường Thanh nằm trên đất thì mặt mũi biến sắc, cùng nhau dừng bước.

“Giờ hai vị có thể tâm sự với ta, là ai phái các ngươi tới đây?” Viên Minh nhìn hai người, chậm rãi nói.

Liễu Tô và Lâm Lục Mộc lộ vẻ hoảng sợ, lập tức chia ra bỏ chạy.

Viên Minh nhếch miệng cười, vung hai tay ra hai phía.

Hàn Tinh kiếm và bốn kiện pháp khí chia hai nhóm, đôi Ô Sơn trai kia đuổi theo hướng Liễu Tô, trong khi đó Hàn Tinh kiếm và Cửu Hoàn kim đao thì đánh về phía Lâm Lục Mộc.

Mi tâm hắn lại phóng ra một con hồn nha. Hồn nha vừa ra liền chui vào trong pháp khí hắc châm đang nằm lơ lửng cạnh đó, ngay sau đó pháp khí hắc châm liền lóe lên rồi biến mất.

Lâm Lục Mộc có thân pháp chậm chạp nên chỉ thoáng chốc đã bị Hàn Tinh kiếm và Cửu Hoàn kim đao đuổi kịp. Hai kiện pháp khí tỏa hào quang, cùng bổ xuống đầu gã.

Lâm Lục Mộc mặt mày đầy vẻ sợ hãi, vận khởi toàn bộ pháp lực rót vào trong pháp khí phi luân.

Vòng bạch quang này điên cuồng chiếu ra, đón gió biến lớn gấp mười lần, hóa thành một cự luân màu trắng, va chạm với hai kiện pháp khí của Viên Minh.

Hai tiếng nổ lớn vang lên, cự luân màu trắng bị đánh bay ra ngoài, Lâm Lục Mộc thì thân thể rung mạnh, ngã nhào xuống đất, sắc mặt bởi vì chấn động mà trở nên tái nhợt.

Sau lưng gã lóe lên một bóng người, thân ảnh Viên Minh như quỷ mị thoáng hiện, trong tay nâng một quả cầu lửa màu đỏ to bằng đầu người, chính là Nhiên Bạo thuật có vẻ đã tích súc không ít pháp lực.

“Đi!” Hắn lắc cổ tay một cái, hỏa cầu màu đỏ đánh về phía sau lưng Lâm Lục Mộc.

Lâm Lục Mộc cuống cuồng tế ra một món pháp khí dạng túi mây màu đen bảo vệ cơ thể, nhưng không chờ túi mây kia kịp che kín thân thể, hỏa cầu Nhiên Bạo thuật đã đánh lên người gã.

Một tiếng nổ chói tai vang lên!.

Lửa đỏ cuồn cuộn trùm kín người Lâm Lục Mộc, hình thành một cột lửa nóng bỏng bốc lên cao mấy trượng, mặt đất quanh đó cũng vì thế mà không ngừng chấn động.

Thân thể Lâm Lục Mộc cháy đen từ trong cột lửa bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất. Gã lúc này nửa người máu thịt be bét, coi bộ đã thở ra thì nhiều, hít vào thì ít.

Viên Minh lách người xuất hiện bên cạnh Lâm Lục Mộc, đưa tay pháp ấn lên đầu gã, thi triển thần thông sưu hồn, tức thì lòng bàn tay bắn ra từng tia tinh quang chui nhanh vào trong đầu Lâm Lục Mộc.

Đây là lần đầu tiên hắn tiến hành sưu hồn người khác. Tinh quang sưu hồn chỉ chớp mắt đã chạm tới bản nguyên thần hồn của Lâm Lục Mộc, xem xét những hình tượng trong ký ức của gã.

Một lát sau, Viên Minh thu tay lại đồng thời khẽ nhíu mày.

Lâm Lục Mộc hóa ra cũng không rõ ràng lắm về chuyện ám sát hắn, mà hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của Hứa Trường Thanh, gã chỉ biết làm xong việc này sẽ được ban thưởng một lượng linh thạch lớn.

Nhưng từ trong trí nhớ của Lâm Lục Mộc, Viên Minh cũng biết được một tin tức quan trọng, hóa ra ba người Hứa Trường Thanh cơ bản chẳng phải là thành viên Quảng Lợi tán minh gì, mà bọn chúng đều là tu sĩ Trường Xuân quan.

Có thể sai khiến tu sĩ Trường Xuân quan truy sát mình, địa vị kẻ đứng sau kế hoạch ám sát này chắc chắn không nhỏ, đây tuyệt không phải việc mà loại như Lâm Tuấn Sinh có thể làm được.

Lâm Lục Mộc vốn đã bị trọng thương, lại thêm việc bị sưu hồn tàn phá, cuối cùng cũng đứt hơi bỏ mạng.

Viên Minh thu phi luân màu trắng và pháp khí chứa đồ của gã, xong liền lao về phía Liễu Tô chạy trốn, chỉ chốc lát đã tới một cạnh một hố nước nhỏ trong rừng.

Liễu Tô ngồi trong hố nước, trên hai chân đều có một vết cào sâu thấy xương, da thịt cạnh vết cào hiện màu đen tím, sưng vù lên.

Trên y phục chỗ bụng dưới nàng này thấy có vết máu mờ mờ, phần đan điền nơi bụng dưới đã bị xuyên thủng tạo ra một lỗ máu nhỏ bé, pháp lực cả người đều đã tiêu tán.

Ô Sơn trảo và pháp khí hắc châm đang lơ lửng, chầm chậm chuyển động giữa không trung.

Viên Minh thông qua hồn nha bên trong hắc châm nắm được toàn bộ quá trình của trận chiến này.

Liễu Tô có vẻ là một Thể tu, thân pháp nhanh nhẹn, song quyền cứng rắn hơn sắt thép, có thể chọi cứng với pháp khí, thực lực mạnh hơn Lâm Lục Mộc khá nhiều, đáng tiếc hắc châm đã tấn cấp pháp khí thượng phẩm, lại có hồn nha phụ thể điều khiển, đây cơ bản không phải thứ mà Liễu tổ có thể đối phó.

Thừa lúc Liễu Tô đối phó với công kích từ Ô Sơn trảo, hắc châm từ sau lưng đánh lén, một kích xuyên thủng đan điền khiến nàng ta khí tán công tiêu.

Viên Minh nhấc tay khẽ vẫy, Ô Sơn trảo và hắc châm liền bay vào trong tay áo hắn.

“Viên Minh Viên đạo hữu, ta chỉ là bị hai người kia ép tới đây, cũng không muốn xem ngươi là địch, tiểu nữ nguyện ý nói cho ngươi biết danh tính kẻ đứng sau sai khiến, chỉ mong có thể đổi được mạng này.” Liễu Tô thấy Viên Minh xuất hiện vội vàng cầu xin, cố gắng làm ra bộ dạng đáng thương.

Chỉ có điều nàng này dáng người cao lớn thô kệch, lại cố ra vẻ đáng thường làm Viên Minh nhất thời cảm thấy mắc ói, phải mất một lúc mới bình tĩnh lại được.

“Giọng của ngươi bình ổn như vậy, xem ra không có vấn đề gì, bị phế pháp lực mà vẫn chịu được kịch độc của Ô Sơn trảo, đúng là nằm ngoài dự kiến của Viên mỗ.” Viên Minh chậm rãi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận